“Trần lang? Chàng ôm đau ta rồi.”
Thượng Đằng Trần ôm chặt Tề Ánh Vũ, lực tay dường như muốn vùi nàng vào tận sâu trong lòng mình. Nàng thẹn thùng đẩy hắn, “Buông nhẹ chút đi.”
Hắn thở dốc mà không phát ra tiếng, buông lỏng tay, nhưng lại cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, không để nàng nhìn thấy sắc mặt hiện tại của mình. Hắn nghĩ: chỉ là chuyện ăn uống thôi mà, đã bốn năm rồi, có khi nàng nhớ nhầm cũng nên.
“Đêm tuyết năm đó, nàng cứu mạng ta, ta thật chẳng biết phải báo đáp thế nào. Mỗi lần nghĩ lại cảnh năm đó, nàng và ta khoác áo chung giường, ta đều thấy vô cùng hạnh phúc.”
Lần đầu tiên Tề Ánh Vũ nghe hắn nói ra, rằng người con gái cứu hắn từng ngủ chung giường với hắn, lòng ghen tuông dâng lên: “Đúng vậy mà, năm đó ta sợ Trần lang tắt thở, cứ hay phải ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của chàng.”
“Thật sao?”
Thượng Đằng Trần khẽ vuốt tóc nàng, miệng đắng ngắt. Ngay cả chi tiết này cũng không trùng khớp. Hắn hỏi tiếp: “Nàng có thích cưỡi ngựa không? Vài hôm nữa ta đưa nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa dạo chơi nhé?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT