“Ư… khụ, khụ… ưm…” Thẩm Văn Qua ôm lấy đầu, ngón tay luồn vào mái tóc rối, khó nhọc ngồi dậy. Thân thể trĩu nặng chưa nói, cổ họng thì khô rát như cào, đầu đau như có ai dùng roi quất thẳng vào óc.
Cố gắng mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả gian phòng như nhỏ hẹp hơn trước, vươn tay chạm vào mí mắt, căng mọng như sắp bật nước, ấn một cái là có thể trào ra một vũng.
Không cần đoán, chắc chắn là hôm qua khóc quá nhiều, lại còn uống rượu — sưng phù rồi.
Sờ lên mặt, cả gương mặt như phình ra thêm một vòng.
Bên giường, Bội Nịnh vẫn luôn canh giữ bên nàng, lúc này mơ màng mở mắt ra. Vừa thấy nương tử đã tỉnh, vội vàng nhào tới, từ đầu đến chân sờ soạng một lượt, “Nương tử, người tỉnh rồi? Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Tối hôm qua nàng ở Vương phủ bị dọa sợ muốn chết.
Luôn canh cánh trong lòng, sợ Vương gia làm điều gì bất lợi với nương tử, lại sợ người trong phủ phát hiện nương tử thật ra ở lại Tuyên Vương phủ. Mãi đến khi nương tử ngủ say, Vương gia mới đích thân ôm nương tử về phủ, nàng mới thở phào một hơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play