Chương 3: Người Trong Thôn Ngạc Nhiên

Triệu Hàn Đông bước ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu. Không khí ở thôn quê buổi sáng trong lành, mang theo mùi lúa chín phảng phất.

Hắn nhìn xuống đôi tay thô ráp của mình, trong lòng dâng lên cảm giác kiên định. Nếu đã xuyên đến đây, hắn sẽ sống thật tốt, cùng phu lang nắm tay xây dựng cuộc sống mới.

Nhưng điều đầu tiên hắn phải làm… là kiếm việc làm.

Trong trí nhớ của hắn, ở thôn này có mấy chỗ có thể làm việc:

1. Hợp tác xã nông nghiệp – làm ruộng, trồng trọt.

 

2. Lò gạch – vất vả nhưng kiếm được nhiều tiền hơn.

 

3. Lâm trường – cắt gỗ, săn bắn.

 

Nguyên chủ là một kẻ lười biếng, chưa từng động tay động chân làm việc nặng nhọc, vì vậy trước giờ chưa từng bước chân vào những nơi này.

Hắn vừa mới ra khỏi sân, đã nghe thấy mấy người phụ nữ trong thôn xì xào.

— “Ơ kìa! Không phải Triệu Hàn Đông đấy sao?”

— “Hắn không đi đánh bài uống rượu nữa à?”

— “Còn dậy sớm thế này, định làm gì vậy chứ?”

Triệu Hàn Đông làm như không nghe thấy, bước nhanh về phía hợp tác xã.

Lúc này, ở hợp tác xã, một nhóm đàn ông và ca nhi đang tập trung chuẩn bị ra đồng. Khi thấy Triệu Hàn Đông bước tới, mọi người đều trợn tròn mắt.

Một người đàn ông trung niên – quản sự Lý Đại Thạch, nhíu mày hỏi:

“Triệu Hàn Đông? Ngươi tới đây làm gì?”

Triệu Hàn Đông hít sâu một hơi, giọng nói rõ ràng:

“Ta muốn đi làm.”

Cả đám người đồng loạt há hốc miệng.

— “Hắn nói cái gì?”

— “Muốn làm việc? Là Triệu Hàn Đông mà ta biết sao?”

— “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”

Lý Đại Thạch cũng bất ngờ, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại:

“Ngươi chắc chứ? Làm ruộng không phải dễ, nắng gắt, lại phải làm cả ngày. Ngươi chịu nổi không?”

Triệu Hàn Đông gật đầu chắc nịch:

“Chịu được.”

Lý Đại Thạch nhìn hắn một lúc lâu, rồi gật đầu:

“Được. Nếu ngươi đã muốn làm, thì theo nhóm của ta ra ruộng. Làm được thì có công điểm, cuối tháng lĩnh lương thực.”

Triệu Hàn Đông cười cười:

“Được, ta sẽ làm tốt.”

Mọi người xung quanh vẫn chưa hết sốc.

Một ca nhi đứng gần đó lẩm bẩm:

“Không thể tin nổi… Hán tử lười biếng nhất thôn chúng ta lại chịu làm ruộng?”

Một người đàn ông khác thì cười lạnh:

“Hừ, chắc lại làm được ba hôm rồi bỏ thôi.”

Triệu Hàn Đông lười để ý đến những lời bàn tán. Hắn không cần giải thích, hắn sẽ dùng hành động để chứng minh.

Hắn bước chân theo nhóm đàn ông ra đồng, chuẩn bị cho ngày làm việc đầu tiên của mình.

 

---

Buổi trưa hôm đó, tin tức Triệu Hàn Đông đi làm đã lan khắp thôn.

Các bà các cô đều kinh ngạc đến mức quên cả nấu cơm.

— “Có thật không? Hắn thật sự chịu làm sao?”

— “Ta cũng không tin nổi. Hắn suốt ngày lêu lổng, đánh bài uống rượu, tự nhiên hôm nay lại thay đổi?”

— “Lý Thanh Hòa chắc vui lắm nhỉ? Có khi hắn lại hối cải thật rồi?”

Trong khi cả thôn đang bàn tán, trong căn nhà nhỏ, Lý Thanh Hòa ôm bát cơm, ngồi yên lặng.

Từ sáng đến giờ, cậu vẫn chưa hết bàng hoàng.

Chàng thật sự… đi làm rồi sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play