Chương 1: Xuyên Không Thành Hán Tử Lêu Lỏng

Tiếng gà gáy vang vọng khắp thôn nhỏ, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ. Một người đàn ông cao lớn nằm trên chiếc giường cứng, đầu đau như búa bổ. Khi mở mắt ra, hắn sững sờ nhận ra khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

“Chết tiệt! Đây là đâu?”

Triệu Hàn Đông ngồi bật dậy, cảm giác choáng váng làm hắn phải ôm đầu. Căn phòng đơn sơ, tường đất loang lổ, chiếc bàn gỗ nứt nẻ, trong góc còn có một chiếc tủ cũ kỹ. Hắn không còn ở căn hộ hiện đại đầy đủ tiện nghi nữa.

Cảm giác không đúng lắm.

Hắn nhanh chóng lục lọi trí nhớ—và rồi cả người cứng đờ.

Hắn đã xuyên không!

Không chỉ vậy, hắn xuyên vào một tên hán tử nổi tiếng ăn hại trong thôn, Triệu Hàn Đông. Hắn ta là kẻ lười biếng, suốt ngày cờ bạc rượu chè, không chịu làm ruộng, thậm chí còn đối xử tệ bạc với phu lang của mình. Cả thôn ai cũng coi thường, phu lang thì sống như cái bóng trong nhà.

Triệu Hàn Đông hít sâu một hơi, cố gắng tiêu hóa thông tin. Vậy là, từ một người đàn ông hiện đại chưa bao giờ được công khai yêu đương đúng giới tính, hắn lại xuyên đến một nơi mà nam nhân có thể cưới nhau hợp pháp?

Không phải chứ… vậy chẳng phải hắn có vợ rồi sao?!

Ngay lúc đó, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một bóng dáng gầy gò bước vào.

Lý Thanh Hòa—phu lang của hắn.

Cậu chỉ cao khoảng một mét bảy, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng xanh vì thiếu ăn, đôi mắt to tròn nhưng tràn đầy sự dè dặt. Cậu mặc một chiếc áo vải thô vá chằng vá đụp, tay ôm một chiếc chén sứt mẻ, trong đó là cháo loãng đến mức có thể nhìn thấy đáy.

Cậu đặt chén cháo xuống bàn, giọng nói nhỏ nhẹ, thậm chí còn có chút run rẩy:

“Chàng tỉnh rồi… Ăn chút cháo đi.”

Triệu Hàn Đông sững sờ nhìn cậu. Một cảm giác đau xót khó tả trào lên trong lòng.

Trong ký ức của hắn, nguyên chủ chưa bao giờ quan tâm đến phu lang này, thậm chí còn bỏ đói cậu, quát mắng cậu, ném đồ đạc mỗi khi bực bội. Ấy vậy mà, ngay cả khi bị đối xử tệ bạc, Lý Thanh Hòa vẫn cẩn thận chăm sóc hắn?

Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Triệu Hàn Đông không động đến chén cháo, mà nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Hòa. Hắn không thể tin nổi người trước mặt lại là vợ của mình—một người hiền lành đến mức bị bắt nạt cũng không dám phản kháng, lại còn chịu đựng hắn suốt bao năm qua.

Lý Thanh Hòa cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của chồng, trái tim run lên một chút. Cậu lùi lại theo bản năng, tay siết chặt vạt áo.

“… Chàng sao thế?”

Triệu Hàn Đông nhìn thấy phản ứng của cậu, lòng càng thêm chua xót.

Hắn… Hắn khiến vợ mình sợ đến mức này sao?

Không được! Hắn đã xuyên vào cơ thể này, hắn nhất định phải sống thật tốt và bù đắp cho Lý Thanh Hòa.

Hắn nuốt nước bọt, sau đó đứng dậy, giọng nói có chút khàn khàn:

“Ta không sao.”

Hắn bước đến gần, nhìn thấy Lý Thanh Hòa theo bản năng lùi thêm một chút, hắn lại càng thấy đau lòng.

Hắn không biết một câu nói đơn giản của mình lại khiến phu lang sửng sốt đến mức tròn mắt.

Từ trước đến nay, Triệu Hàn Đông chưa bao giờ nói chuyện bình tĩnh như thế với cậu.

Lý Thanh Hòa cúi đầu, nghĩ rằng chắc chồng mình đang bực bội, liền lắp bắp:

“Nếu chàng không muốn ăn… ta, ta sẽ không ép.”

Triệu Hàn Đông nhìn chén cháo loãng trên bàn, lại nhìn quần áo cũ rách của vợ mình, lập tức hiểu ra. Hắn có thể ăn sung mặc sướng, nhưng phu lang lại sống khổ sở đến mức này.

Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa—một ngọn lửa quyết tâm thay đổi tất cả.

Hắn muốn yêu thương phu lang này cả đời, muốn cho cậu cuộc sống tốt hơn, muốn cho cả thôn thấy rằng Triệu Hàn Đông hắn không còn là kẻ vô dụng nữa!

Hắn muốn cưng chiều vợ đến tận trời, khiến cậu quên hết những năm tháng tủi nhục đã trải qua.

Nghĩ vậy, Triệu Hàn Đông nhìn thẳng vào Lý Thanh Hòa, giọng nói mang theo sự kiên định chưa từng có:

“Thanh Hòa, từ nay về sau, ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.”

Lý Thanh Hòa ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.

… Chàng đang nói gì vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play