Chương 2: Hán Tử Muốn Đối Xử Tốt Với Vợ Mình

Lý Thanh Hòa đứng ngây ra như tượng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Cậu không tin vào tai mình.

Triệu Hàn Đông… nói rằng sẽ không để cậu chịu khổ nữa?

Từ trước đến nay, chồng cậu luôn cau có, lạnh nhạt, thậm chí có những lúc còn quát mắng, ném bát đũa khi bực bội. Cậu đã quen với những ngày tháng chịu đựng, chưa bao giờ dám mong rằng một ngày nào đó chàng sẽ thay đổi.

Vậy mà hôm nay…

Lý Thanh Hòa siết chặt vạt áo, tim đập mạnh một cách bất thường.

Thấy vợ mình không nói gì, Triệu Hàn Đông cũng hiểu được cậu không dám tin vào hắn. Hắn thầm cười khổ. Cũng đúng, ai bảo cái tên nguyên chủ này trước đây quá tệ hại.

Hắn hít sâu một hơi, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện phu lang, nghiêm túc nói:

“Ngồi đi, cùng ăn với ta.”

Lý Thanh Hòa lập tức hoảng hốt xua tay.

“Không… ta ăn rồi, chàng cứ ăn đi.”

Triệu Hàn Đông nhìn chén cháo loãng đến mức có thể thấy đáy, lại nhìn sắc mặt nhợt nhạt của phu lang, lập tức hiểu ra.

Hắn nhớ ra rồi, trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày nào Lý Thanh Hòa cũng để phần ngon cho chồng. Cậu chỉ dám ăn chút cháo loãng, còn rau dưa thịt cá đều để lại cho chồng dù hắn có quan tâm đâu.

Triệu Hàn Đông tức giận trong lòng.

Bản thân nguyên chủ thì suốt ngày cờ bạc rượu chè, ăn uống phè phỡn, còn phu lang thì đói đến mức người gầy yếu, xanh xao.

Càng nghĩ, hắn càng thấy tên cặn bã này đáng bị đánh!

Triệu Hàn Đông không nói gì, chỉ cúi đầu múc một muỗng cháo, rồi đột ngột đưa đến miệng phu lang.

“Há miệng ra.”

Lý Thanh Hòa sững sờ. Cậu nhìn muỗng cháo trước mặt, rồi lại nhìn chồng mình, trong lòng hỗn loạn đến mức không biết phải làm sao.

“T-Ta không cần…”

“Há miệng.” Giọng Triệu Hàn Đông hơi trầm xuống, mang theo chút kiên nhẫn nhưng không cho phép từ chối.

Lý Thanh Hòa hoảng loạn nhìn quanh, xác nhận rằng trong nhà không có ai nhìn thấy cảnh này. Cậu đỏ mặt, nhưng trước sự ép buộc của chồng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Muỗng cháo vừa vào miệng, một cảm giác ấm áp lan tỏa.

Đây là lần đầu tiên cậu được chồng đút cho ăn.

Lý Thanh Hòa cúi đầu, mắt đỏ hoe mà không ai nhận ra.

Triệu Hàn Đông thở dài, tiếp tục đút cháo cho cậu.

Sau khi ăn xong, hắn đứng dậy, phủi tay rồi nghiêm túc nói:

“Ta muốn đi tìm việc làm.”

Lý Thanh Hòa tròn mắt.

“… Chàng nói gì?”

“Ta nói, ta muốn đi làm.”

Cả người Lý Thanh Hòa cứng đờ.

Triệu Hàn Đông mà đi làm?

Không phải chàng ghét nhất là lao động sao? Không phải trước giờ chàng luôn ăn không ngồi rồi, đánh bài, rượu chè sao?

Sao hôm nay tự nhiên lại… muốn đi làm?

Cậu hoàn toàn không thể tin nổi!

Triệu Hàn Đông nhìn phu lang ngây ngốc, cười khổ trong lòng. Hắn biết cậu không tin hắn có thể thay đổi ngay lập tức, nhưng không sao. Hắn sẽ dùng hành động để chứng minh!

Hắn bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng nói trầm thấp nhưng chắc chắn:

“Thanh Hòa, ta không còn là Triệu Hàn Đông trước đây nữa.”

“Ta sẽ kiếm tiền, lo cho ngươi và con của chúng ta sau này.”

Lý Thanh Hòa run lên một chút.

Con sao?

Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ sinh con với chồng mình.

Vì chàng trước đây chưa từng đối tốt với cậu…

Nhưng bây giờ, chàng thay đổi rồi ư?

Lý Thanh Hòa cắn môi, không dám tin nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng mong manh.

Có lẽ… cậu nên cho chàng một cơ hội?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play