Chương 5: Xiềng Xích Cả Đời
Lâm Nhã không biết mình đã thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Bạc Viêm.
Cô cứng đờ người.
Hơi thở hắn đều đặn, cánh tay mạnh mẽ vẫn ôm chặt eo cô, hoàn toàn không có ý định buông ra.
Cô nhìn gương mặt hắn trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm. Đường nét sắc bén, mày kiếm đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, toát lên sự nguy hiểm mà cô chưa bao giờ dám chạm vào.
Hắn ngủ không sâu. Khi cô hơi cử động, hàng mi dài khẽ rung, ngay sau đó, đôi mắt sắc bén lập tức mở ra.
Lâm Nhã nín thở.
Bạc Viêm nhìn cô, ánh mắt như sói hoang vừa tỉnh giấc.
Một giây sau, hắn đột ngột siết chặt vòng tay, kéo cô sát vào lòng.
“Định chạy?” Giọng hắn trầm khàn, mang theo sự lười biếng của người mới thức dậy nhưng vẫn đầy nguy hiểm.
Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh.
“Anh ôm tôi như vậy rất khó chịu.”
Hắn bật cười, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má cô.
“Vậy sao?” Hắn kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm.
Lâm Nhã cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Cô thật sự không hiểu nổi con người này.
Hắn bá đạo, chiếm hữu, nhưng cũng mang theo một sự dịu dàng kỳ lạ.
“Bạc Viêm, anh có từng nghĩ…” Cô do dự, rồi cắn răng hỏi. “Mối quan hệ này là sai không?”
Hắn nhướng mày, đôi mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm.
“Sai?” Hắn bật cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến đáng sợ. “Lâm Nhã, trên đời này, thứ gì tôi muốn thì nó chính là đúng.”
Cô nghẹn lời.
Hắn cúi xuống, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng rực.
“Tôi đã chờ em lớn lên mười năm.”
Tim cô run lên.
Mười năm…
Từ lúc hắn đưa cô về, từ lúc cô còn là một cô bé không hiểu chuyện, hắn đã âm thầm chờ đợi ngày này sao?
Cô cắn môi, không biết phải đối diện với cảm xúc này thế nào.
Hắn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng.
“Em trốn không thoát đâu, bảo bối.”
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn như một lời tuyên bố:
“Đời này, em chỉ có thể là của tôi.”