Chương 1: Người Đàn Ông Nguy Hiểm
Lâm Nhã không nhớ rõ cha mẹ ruột của mình, chỉ biết rằng năm tám tuổi, cô được đưa đến trước cánh cổng của một biệt thự xa hoa giữa đêm mưa lạnh lẽo. Người đàn ông đứng trên bậc tam cấp, áo sơ mi đen được cắt may hoàn hảo, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cô.
“Đây là con bé?” Giọng trầm khàn cất lên, pha chút lười biếng nhưng lại có uy quyền khiến người khác run rẩy.
“Dạ, Trịnh tiên sinh, đây là đứa trẻ mà ngài muốn nhận nuôi.”
Lâm Nhã lúc đó còn quá nhỏ để hiểu rõ tình cảnh của mình, chỉ biết rằng kể từ giây phút ấy, cô thuộc về Trịnh Hàn—người đàn ông đứng đầu thế giới ngầm, kẻ mà ai nghe đến tên cũng phải e sợ.
Nhưng hắn đối với cô không quá đáng sợ. Ít nhất là trong những năm đầu tiên.
---
Mười năm sau—
“Lâm Nhã, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, có muốn quà gì không?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau khiến cô khựng lại. Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, áo sơ mi đen cài hờ hai cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Hắn không già, mới 30 tuổi, nhưng lại toát ra khí chất nguy hiểm chết người.
Lâm Nhã cắn môi, nắm chặt mép váy, cố lấy hết dũng khí để nói:
“Em muốn... rời khỏi đây.”
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sâu như vực thẳm nhìn thẳng vào cô. Một giây sau, hắn bật cười, giọng cười khàn khàn mang theo vẻ giễu cợt.
“Rời đi? Em muốn đi đâu?”
Lâm Nhã nuốt nước bọt. Cô biết quyết định này sẽ khiến hắn khó chịu, nhưng cô không thể tiếp tục sống trong cái lồng vàng này mãi được.
“Em muốn có cuộc sống bình thường. Em đã trưởng thành rồi, không cần anh bảo bọc nữa.”
Hắn im lặng, đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy bước về phía cô. Mỗi bước chân của hắn như mang theo áp lực vô hình, khiến cô vô thức lùi lại cho đến khi lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo.
Hắn cúi xuống, ánh mắt nguy hiểm khóa chặt cô.
“Em nghĩ mình có quyền rời khỏi tôi sao?”
Cô rùng mình.
Hắn vươn tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó.
“Tôi nuôi em suốt mười năm không phải để em rời khỏi tôi, mà là để em trở thành người phụ nữ của tôi.”
Tim cô đập loạn.
“Anh...”
Hắn cúi xuống, ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da mịn màng.
“Lâm Nhã, em chỉ có thể thuộc về tôi.”
Cô run rẩy, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy mình.
Cô biết, từ giây phút này, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn lối thoát nữa.