Chương 2: Ngày Trưởng Thành

Lâm Nhã đứng bất động, hơi thở rối loạn khi câu nói của Trịnh Hàn vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Tôi nuôi em suốt mười năm không phải để em rời khỏi tôi, mà là để em trở thành người phụ nữ của tôi.”

Lời nói bá đạo ấy không cho cô bất kỳ sự lựa chọn nào.

Cô chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và hắn sẽ vượt qua ranh giới cha nuôi - con gái nuôi. Nhưng giờ đây, hắn lại ngang nhiên nói rằng cô thuộc về hắn.

Lồng ngực cô phập phồng, tim đập mạnh đến mức cô cảm giác như nó sắp nhảy ra ngoài.

“Anh đang nói đùa đúng không?” Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười gượng.

Hắn không đáp, chỉ cúi xuống gần hơn, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can cô.

“Em nghĩ tôi sẽ đem chuyện này ra đùa?”

Cô nuốt nước bọt, cả người run nhẹ.

Không! Cô biết hắn chưa bao giờ nói đùa.

“Em vẫn còn nhỏ, em chỉ mới 18…”

Hắn bật cười, giọng cười trầm khàn khiến da cô nổi gai ốc.

“18 tuổi là đã đủ để kết hôn rồi, bảo bối.”

Hai má cô nóng bừng. Cô không thể tin được những lời này lại phát ra từ miệng hắn.

Cô ngước lên nhìn hắn, cố gắng trấn áp cơn bối rối trong lòng.

“Nhưng… anh là cha nuôi của em.”

Hắn khựng lại một giây, ánh mắt tối sầm.

Một giây sau, hắn đột nhiên cười lạnh, đưa tay chống lên tường, vây cô vào giữa không gian chật hẹp.

“Cha nuôi?” Hắn lặp lại hai chữ đó, giọng nói mang theo sự nguy hiểm chết người.

Lâm Nhã không dám thở mạnh.

“Lâm Nhã, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng coi em là con gái.”

Hắn nhấn mạnh từng chữ, như muốn khắc sâu vào tâm trí cô.

Cô há miệng định phản bác, nhưng hắn đã nghiêng người, ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự cám dỗ chết người.

“Em muốn rời đi sao? Tôi cho em ba giây để chạy.”

Tim cô thắt lại.

Hắn đang thử thách cô sao?

Cô cắn môi, không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp đi được hai bước, eo cô đã bị cánh tay rắn chắc của hắn siết chặt, kéo ngược về phía sau.

“A…” Cô thở hổn hển, cả người va vào lòng hắn.

Hắn cúi xuống, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu.

“Quá chậm.”

Lồng ngực hắn nóng rực áp sát vào lưng cô, hơi thở phả nhẹ lên gáy khiến cô run rẩy.

“Lâm Nhã, em không thể chạy thoát khỏi tôi.”

Cô cắn môi, cảm giác hoảng loạn dâng tràn trong lòng.

“Anh… anh không thể ép em.”

Hắn nhếch môi, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt như dã thú của hắn.

“Vậy sao?”

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, mang theo nguy hiểm và cưng chiều đan xen.

Cô biết, hắn sẽ không để cô rời đi.

Cô chính thức rơi vào cái bẫy của hắn. Một cái bẫy không lối thoát.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play