Chương 3: Xiềng Xích Ngọt Ngào
Lâm Nhã ngồi co ro trên giường, đầu óc hỗn loạn sau những gì vừa xảy ra.
Cô không thể tin được.
Trịnh Hàn—người đàn ông cô luôn kính trọng, người đã nuôi dưỡng cô suốt mười năm—lại nói rằng cô là người phụ nữ của hắn.
Trái tim cô đập mạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn chưa từng đối xử với cô như con gái. Đúng, hắn không bao giờ ôn nhu hay cưng chiều như những người cha khác. Nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là vì hắn nghiêm khắc, vì hắn muốn cô mạnh mẽ.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc... hắn yêu cô theo cách đó.
Cửa phòng đột ngột mở ra.
Cô giật mình ngẩng lên.
Trịnh Hàn bước vào, vẫn là bộ đồ đen quen thuộc, khí chất lạnh lùng nguy hiểm bao trùm cả không gian.
Hắn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một thứ cảm xúc khó đoán.
Cô mím chặt môi, siết chặt mép chăn.
“Anh còn muốn gì nữa?”
Hắn nhướng mày, chậm rãi tiến lại gần.
“Tôi đã nói rồi, em là của tôi.”
Hắn dừng lại trước mặt cô, cúi xuống, bàn tay thon dài nâng cằm cô lên.
“Em có hiểu ý nghĩa của câu đó không?”
Cô rùng mình trước ánh mắt bá đạo đó, nhưng vẫn cố chống cự.
“Em không muốn!” Cô bật thốt. “Anh là cha nuôi của em! Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng anh đã nuôi em suốt mười năm, anh không thấy sai sao?”
Hắn bật cười.
Một nụ cười nguy hiểm.
Hắn nghiêng người, ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:
“Tôi không phải người đàn ông tốt. Tôi muốn gì thì tôi sẽ lấy, cho dù em có chấp nhận hay không.”
Lâm Nhã run rẩy.
Hắn đang nói gì vậy?
Cô muốn chạy, nhưng bàn tay to lớn đã giữ chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Hắn cúi xuống, đôi môi lướt nhẹ qua vành tai cô, giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng rực:
“Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?”
Cô cố vùng vẫy, nhưng hắn chỉ siết chặt hơn.
“Bảo bối, tôi đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi.”
Lời nói đó như một lời tuyên bố, một sự trói buộc.
Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô đã bị hắn giam cầm.
Không lối thoát. Không đường lui.
Chỉ có hắn—người đàn ông nguy hiểm này—là xiềng xích ngọt ngào trói buộc cô mãi mãi.