Chương 4: Trốn Không Thoát

Lâm Nhã cảm thấy cả người cứng đờ khi bị giam trong vòng tay mạnh mẽ của Bạc Viêm.

Người đàn ông này quá nguy hiểm.

Hắn không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.

“Thả tôi ra…” Giọng cô run rẩy, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Bạc Viêm cười khẽ, bàn tay siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần hơn.

“Bảo bối, em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?”

Cô rùng mình trước ánh mắt đầy chiếm hữu của hắn.

“Anh không thể làm vậy…”

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua gương mặt cô.

“Tôi không thể?” Hắn nhếch môi, ánh mắt tối sầm. “Lâm Nhã, tôi đã nuôi em mười năm. Em nghĩ tôi sẽ để em rời khỏi tôi dễ dàng vậy sao?”

Cô cắn môi, cố giãy giụa, nhưng bàn tay hắn như gọng kìm, giữ cô chặt đến mức cô không thể nhúc nhích.

“Tôi không phải đồ vật của anh!”

Lời vừa dứt, một lực mạnh mẽ đã ép cô ngã xuống giường.

Cô hoảng sợ, đôi mắt mở lớn khi Bạc Viêm chống tay xuống, giam cô giữa hai cánh tay rắn chắc.

Hơi thở hắn phả lên gương mặt cô, mang theo sự nguy hiểm đầy cám dỗ.

“Không phải đồ vật?” Hắn cúi xuống, giọng nói trầm khàn như thì thầm bên tai. “Vậy em nghĩ mình là gì?”

Cô cắn môi, cố gắng quay mặt đi, nhưng hắn không cho phép.

Bàn tay hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt hắn.

“Em là của tôi, Lâm Nhã. Từ giây phút tôi đưa em về, em đã thuộc về tôi.”

Cô run lên, cảm thấy mình như con mồi bị săn đuổi.

“Anh điên rồi…”

Hắn cười khẽ.

“Phải.” Hắn gật đầu, ánh mắt sâu thẳm. “Tôi điên rồi. Điên vì em.”

Lâm Nhã nghẹn lời.

Người đàn ông này… thật sự đáng sợ.

Cô muốn phản kháng, nhưng đôi mắt hắn như vực sâu, cuốn cô vào một thế giới không lối thoát.

Hắn cúi xuống gần hơn, đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.

“Em nghĩ mình có thể trốn thoát?” Hắn thì thầm, giọng nói đầy nguy hiểm.

Lâm Nhã nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt chăn.

Cô biết… cô đã bị giam cầm trong thế giới của hắn.

Một thế giới không có đường lui.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play