Chương 6: Dùng Danh Phận Trói Buộc
Lâm Nhã không nhớ mình đã làm sao để rời khỏi vòng tay của Bạc Viêm sáng nay. Có lẽ là do hắn tạm buông tha, hoặc có lẽ là hắn đang chờ một thời điểm thích hợp hơn để siết chặt sợi dây xích quanh cô.
Cô bước xuống cầu thang, đôi chân vẫn còn hơi run rẩy.
Trong phòng khách rộng lớn, Bạc Viêm đã ngồi sẵn trên ghế sofa, một tay đặt hờ lên tay vịn, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người cô.
“Ngồi xuống.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cô không thể không làm theo.
Cô nuốt nước bọt, chậm rãi bước đến, ngồi xuống đối diện hắn.
Bạc Viêm khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tối sầm như có ý định đoán tâm tư cô.
Hắn chậm rãi lên tiếng:
“Tối qua em đã suy nghĩ gì?”
Lâm Nhã siết chặt tay.
“Tôi nghĩ…” Cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn. “Chúng ta không thể tiếp tục như vậy.”
Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Bạc Viêm trầm xuống, sự nguy hiểm trong hắn dâng lên từng chút một.
“Không thể?” Hắn lặp lại, giọng nói nguy hiểm như báo hiệu cơn bão sắp đến.
Lâm Nhã kiên định gật đầu.
“Anh đã nuôi tôi từ nhỏ. Mối quan hệ này… sẽ bị cả thế giới phỉ nhổ.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
“Anh có từng nghĩ đến việc tìm một người khác chưa?”
Câu hỏi vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Sắc mặt Bạc Viêm tối sầm, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm không đáy.
Một giây sau, hắn bật cười.
Một nụ cười lạnh lẽo, đầy chế nhạo.
Hắn đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cô.
Lâm Nhã theo bản năng muốn lùi lại, nhưng hắn đã nhanh hơn.
Một bàn tay rắn chắc giữ chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Người khác?” Hắn nhếch môi, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu. “Em nghĩ tôi là loại đàn ông có thể thay thế em bằng ai khác sao?”
Cô run lên trước ánh mắt điên cuồng của hắn.
Bạc Viêm cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
“Tôi đã chờ em suốt mười năm.” Giọng hắn trầm khàn, nhưng mỗi chữ đều như từng nhát dao khắc sâu vào trái tim cô. “Em nghĩ tôi sẽ để em đi sao?”
Lâm Nhã mở to mắt, chưa kịp phản ứng, Bạc Viêm đã lấy một tờ giấy từ trên bàn ném xuống trước mặt cô.
Giấy chứng nhận kết hôn.
Tên của cô, và của hắn, đã được in sẵn.
Lâm Nhã sững sờ.
“Anh…”
Bạc Viêm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
“Dùng danh phận trói buộc em cả đời, đây không phải là cách tốt nhất sao?”
Lâm Nhã kinh hoàng nhìn hắn, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận…
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng có quyền lựa chọn.