Thái giám bước vào thông báo, tiếng đàn sáo vang lên rộn rã. Trong bữa tiệc, mọi người vội vàng đứng dậy, nâng chén hành lễ rồi đồng loạt quỳ xuống. Chỉ có tiếng xiêm y sột soạt quét đất, ngoài ra không một ai dám phát ra thanh âm dư thừa.

Ngay sau đó, cửa đại điện bằng gỗ đỏ nặng nề từ hai bên chậm rãi mở rộng. Hơn mười thái giám và cung nữ lặng lẽ tiến vào, chia thành hai hàng ngay ngắn. Bên trái là những người nâng đèn cung đình bằng đồng chạm trổ tinh xảo, ánh sáng từ ngọn đèn dầu soi tỏ màn đêm. Bên phải là những người cầm quạt chế trượng thêu hình dơi màu tím đậm. Sau lưng họ là một đội ngự tiền thị vệ mang đao hộ tống.

Sầm Già Nam vận trường bào tím thẫm, bên hông buộc đai ngọc chạm hình song đầu xà, từng bước tiến vào đại điện.

Ánh đèn cung đình chiếu lên gương mặt hắn, in bóng mũi cao thẳng thành một mảng tối mờ nhàn nhạt. Gió đêm khẽ lay động, ánh lửa trong đèn cũng theo đó mà chập chờn. Chỉ một thoáng, tia sáng lướt qua mi tâm hắn, soi tỏ đôi mắt màu tím vừa thoát ra khỏi vùng bóng tối, lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh. Sắc tím của y phục phản chiếu ánh lửa, khiến cả người hắn như được bao phủ trong một tầng sắc đỏ hư ảo, giữa vẻ trầm tĩnh lại lộ ra nét nguy hiểm khó lường.

Chỉ xét về dung mạo, Sầm Già Nam quả thực là một nam nhân tuấn mỹ bậc nhất. Đôi mắt sáng tựa trời sao, hàng mi dài sắc sảo, ngũ quan cương nghị, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, môi mỏng thiên về lạnh lùng. Hắn có thân hình cao lớn, bờ vai rộng, vòng eo rắn chắc, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang.

Nhưng điều khiến hắn khác biệt không chỉ nằm ở ngoại hình.

Trên người hắn có một cỗ khí chất bẩm sinh—tựa như trời sinh đã là bậc vương giả. Đó là sự kiên nghị được tôi luyện qua máu lửa chiến trường, là phong thái ngạo nghễ mà người thường không thể sánh bằng.

Hắn chưa kịp đến gần, mà uy thế đã lan tỏa khắp đại điện, tựa như cơn sóng lớn đè ép lòng người. Chúng thần không ai dám ngẩng đầu, tất cả đều vội vã cúi rạp.

Chỉ có Đàm Bảo Lộ đứng phía sau tấm rèm, ánh mắt thất thần trong thoáng chốc.

Nàng lặng lẽ quan sát mắt trái của Sầm Già Nam.

Nghe nói, mắt trái của hắn không chịu nổi ánh sáng, nếu gặp ánh sáng mạnh sẽ đau nhức âm ỉ, bởi vậy đôi khi hắn đeo một chiếc mặt nạ che nửa gương mặt.

Hắn vốn không thích ai nhìn thẳng vào mắt trái của mình. Nếu có kẻ vô tri dám mạo phạm, hắn sẽ thẳng tay móc đi đôi mắt của kẻ đó.

Những ký ức kiếp trước như thủy triều dâng tràn.

Năm năm… nàng như du hồn vất vưởng quanh hắn, tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn, cũng tận mắt thấy được nỗi điên cuồng của hắn sau khi nàng chết.

Lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn, mắt trái của hắn đã bị móc đi, chỉ còn lại một hốc mắt đen kịt.

Nay, khi tận mắt thấy đôi mắt hắn còn nguyên vẹn, nàng không khỏi cảm thán—quả nhiên, hắn lúc này trông thuận mắt hơn nhiều.

Trong điện yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng ghế gỗ phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.

Hách Đông Diên đột nhiên đứng dậy khỏi long ỷ, cười nhạt một tiếng:

“Võ Liệt Vương hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”

Sầm Già Nam xưa nay không thích tham gia yến tiệc.

Nhưng dù không muốn đến, hắn cũng không thể không đến.

Dù Hách Đông Diên là hoàng đế, nhưng triều chính phần lớn đều nằm trong tay Sầm Già Nam.

Thân thế của hắn vốn là một bí ẩn. Trong dân gian thậm chí còn truyền tai nhau rằng hắn là con tư sinh của tiên đế. Lẽ ra, ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về hắn, chỉ vì hắn sinh ra với một đôi mắt khác thường—điềm báo bất tường—nên mới bị gạch tên khỏi danh sách kế vị.

Lời đồn không phải không có căn cứ. Hách Đông Diên mang danh thiên tử, nhưng thực chất chỉ là con rối. Người nắm thực quyền trong tay, có thể che trời một tay, chính là Sầm Già Nam.

Hắn thản nhiên ngồi xuống vị trí phía dưới tay trái của Hách Đông Diên. Chỗ hắn ngồi không có án kỷ, nhưng hắn chẳng mấy bận tâm, chỉ tùy ý dựa vào tay vịn ghế bành, mí mắt khẽ rũ, một tay nhàn nhã đặt trên gỗ tử đàn, đầu ngón tay thong thả gõ từng nhịp.

Hắn không nói gì, cũng không làm gì, nhưng cả đại điện lại chìm trong im lặng đến mức ngột ngạt. Không ai dám thở mạnh, càng không ai dám lắm lời.

Một lát sau, cuối cùng Sầm Già Nam mở miệng, giọng điệu tùy ý mà ngang tàng:

“Nhàn rỗi, không có việc gì làm.”

Một câu nhẹ bẫng nhưng lại khiến lòng người chấn động.

Dám nói đến yến tiệc mừng thọ hoàng đế chỉ vì “nhàn rỗi”, e rằng ngoài Sầm Già Nam ra, không ai dám thốt ra lời như vậy.

Hách Đông Diên bị hắn mạo phạm mà không dám phát tác, chỉ cười cười rồi hạ lệnh:

“Ban trà.”

Một cung nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp bước lên, tay nâng chung trà.

Nàng ta tuy mặc cung phục, nhưng vòng eo lại được bó sát, dáng đi uyển chuyển, eo lưng khẽ lắc lư theo từng bước chân. Chỉ cần liếc mắt cũng biết, nàng không phải cung nữ bình thường, e là một người mới được đưa vào cung.

Lúc nàng ta chậm rãi tiến đến, Hách Đông Diên cúi đầu nhấp trà, làm bộ không để mắt tới.

Cung nữ hai tay nâng cao một chiếc ly lưu ly, lập tức quỳ xuống trước mặt Sầm Già Nam, giơ ly trà lên quá đỉnh đầu, dịu dàng nói:

“Thỉnh Võ Liệt Vương dùng trà.”

Giọng nói của nàng thanh thoát mềm mại, tựa như chính dáng người uyển chuyển của nàng. Mỗi cử chỉ, mỗi cái nhấc môi khẽ cắn đều toát ra vẻ yếu mềm, tựa như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể nhỏ xuống giọt lệ trong veo.

Sầm Già Nam khẽ nâng mí mắt, đôi mắt phượng hơi nheo lại, hờ hững liếc nàng một cái.

Chỉ một ánh mắt đó thôi, đầu ngón tay cung nữ đã không kiềm được mà run rẩy.

Đôi mắt tím ấy, quá mức thâm sâu, quá mức trầm tĩnh, không giống mắt người, thậm chí còn ẩn ẩn một loại dã tính chưa từng thuần phục.

Cung nữ cơ hồ nín thở, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục dâng trà.

Chỉ là, ngay khoảnh khắc nàng xoay cổ tay, dòng trà vàng óng ánh đột nhiên tràn ra khỏi miệng ly, hắt thẳng lên vạt áo Sầm Già Nam.

Trong điện lặng ngắt như tờ.

Hơn trăm người ngồi trong đại điện, đến cả tiếng hít thở cũng như bị chặn lại.

Cung nữ cũng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Nhưng nàng vẫn cắn răng, ngẩng đầu nhìn Sầm Già Nam.

Hắn chỉ nhàn nhạt quan sát nàng, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng không có chút thay đổi, thậm chí không lộ ra một tia bực bội hay không kiên nhẫn.

Hắn… không tức giận sao? Ý nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu nàng.

Chẳng lẽ… nàng đã thành công mê hoặc hắn?

Nàng chính là dựa vào gương mặt này mà tiến cung, dựa vào gương mặt này mà được Hách Đông Diên liếc mắt trúng tuyển, vậy thì gương mặt này… cũng có thể dùng để mê hoặc Sầm Già Nam sao?

Nghĩ đến đây, cung nữ lập tức quỳ gối bò lên, vươn tay về phía hắn, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười quyến rũ.

“Võ Liệt Vương điện hạ, là nô tỳ không tốt, mạo phạm điện hạ. Xin điện hạ trách phạt…”

Nàng rất khéo léo đặt bàn tay lên đầu gối hắn, sau đó nghiêng người về phía trước, cố tình để thân thể mềm mại của mình ép sát gần hơn.

Ngón tay nàng khẽ nhích lên…

Bỗng nhiên—

“A!”

Đầu ngón tay nàng còn chưa kịp chạm đến hoa văn thêu chỉ vàng trên áo hắn, cả người đã bị một lực mạnh hất tung lên.

Hai thanh đao lạnh băng lập tức đặt ngang cổ nàng.

Cung nữ sợ đến mức mặt tái nhợt, run rẩy kêu lên: “Không… không cần! Đừng giết ta!”

Hai thị vệ đeo đao không chút do dự kéo nàng ra ngoài đại điện.

Nàng hoảng loạn vùng vẫy, giọng thét the thé:

“Hoàng thượng! Hoàng thượng cứu ta! Cứu ta với!”

Nàng là phụng chỉ hành sự! Là Hách Đông Diên sai nàng đi quyến rũ Sầm Già Nam!

Hách Đông Diên nghe thấy tiếng kêu, sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ, lại cúi đầu nhấp trà.

Hắn biết Sầm Già Nam chưa chắc đã giết nàng.

Nhưng ở trước mặt bao người, ngay trong đại điện mà công khai gọi “Hoàng thượng” để cầu cứu—người đàn bà này, chắc chắn không thể sống!

Hách Đông Diên thầm chửi rủa trong lòng.

Đồ ngu xuẩn! Đã chết thì chết đi, còn muốn kéo hắn xuống nước? Hạng người gì đây chứ!

Hắn khẽ ra hiệu cho Từ Ngọc, đối phương lập tức hiểu ý, xoay người rời khỏi đại điện.

Mọi chuyện vừa xảy ra nhưng lại như chưa từng có gì xảy ra.

Những người trong tiệc đều chứng kiến toàn bộ, nhưng không ai dám hé răng, nhiều nhất cũng chỉ len lén trao đổi ánh mắt.

Hách Đông Diên đã là hôn quân, không ngờ còn hồ đồ đến mức này.

Dùng thủ đoạn vụng về như vậy để dâng mỹ nhân cho Sầm Già Nam? Ai chẳng biết hắn vốn không màng nữ sắc!

Hách Đông Diên cười nhạt, xoa tay, quay sang Từ Ngọc, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

“Từ Ngọc, người của ngươi cũng nên dạy dỗ lại đi. Làm cho Võ Liệt Vương mất hứng như vậy, chẳng phải quá thất lễ sao?”

Từ Ngọc cúi mình, giọng điệu nhún nhường mà không mấy để tâm:

“Bệ hạ dạy phải, nô tài đáng chết.”

Sầm Già Nam dường như chẳng hề để chuyện vừa rồi vào mắt. Hắn nhấc chén trà lên, khẽ đưa đến chóp mũi ngửi thoáng qua, sau đó đặt xuống mà không hề nếm thử.

Hách Đông Diên vỗ tay mấy cái, cười cười chuyển sang chuyện khác. Hắn tỏ vẻ niềm nở, hướng Sầm Già Nam nói:

“Ái khanh, đến sớm không bằng đến đúng lúc, ngươi tới thật vừa khéo! Vừa rồi Đàm Ngụy nhắc đến một chuyện thú vị: tiểu nữ nhà họ Đàm có thể múa trên mặt băng. Ngươi nói xem, có kỳ lạ không?”

Sầm Già Nam nghe vậy, hàng chân mày khẽ nhướng lên.

Đúng lúc đó, một khối băng lớn được đưa lên đài.

Tảng băng trong suốt như lưu ly, không vướng chút tạp chất nào.

Bề mặt đã được mài nhẵn bóng, phản chiếu rõ từng đường nét ánh sáng.

Hách Đông Diên nhìn lớp băng mỏng, nửa tin nửa ngờ:

“Một tảng băng mỏng như vậy, thật có thể chịu được trọng lượng con người sao?”

Từ Ngọc liền sai mấy tiểu thái giám:

“Các ngươi lên thử xem.”

“Ai da,” Hách Đông Diên ngăn lại, lắc đầu cười nói:

“Gọi bọn thái giám thử thì cũng quá nhạt nhẽo rồi.”

Từ Ngọc chắp tay hỏi:

“Ý bệ hạ là?”

Hách Đông Diên nheo mắt, bỗng nhiên chỉ về phía một lão thần trong bữa tiệc, hứng thú nói:

“Chu lão? Ngài thử đi?”

“Bệ hạ…”

Chu lão tuổi đã ngoài bảy mươi, đã đến lúc bồng chắt, làm sao có thể đi trên mặt băng trơn trượt?

Năm xưa khi Hách Đông Diên còn là hoàng tử, chính Chu lão là người đã dạy hắn đọc sách. Một ngày làm thầy, cả đời như cha, ngay cả cầm thú cũng chẳng bức ép người già đến vậy.

Mọi người trong điện đều xót xa, nhưng hoàng đế đã lên tiếng, ai dám can gián?

Mấy tiểu thái giám tiến lên dìu Chu lão đứng dậy. Ông run rẩy chống quải trượng, từng bước một đi về phía tảng băng.

Mặt băng mỏng như một lớp gương nước, đến cả một con kiến đặt chân lên cũng có thể trượt ngã.

Chu lão còng lưng, vừa đặt chân xuống—

“Rầm!”

Ông ngã mạnh xuống nền băng.

Tiếng xương gãy khô khốc vang lên giữa âm thanh băng vỡ vụn. Lão nhân đổ gục, không còn sức mà gượng dậy, chỉ có thể run rẩy trườn đi trên nền băng lạnh buốt, cố với lấy cây trượng đã rơi xa.

Con cái của Chu lão có mặt trong bữa tiệc, không đành lòng nhìn cảnh ấy, cúi đầu rơi lệ.

Văn võ bá quan ai nấy đều nghiến răng căm phẫn.

Những vị quan văn còn có thể kiềm chế, nhưng đám võ tướng đã siết chặt nắm tay, mắt hằn lên tia lửa giận.

Mỗi lần Chu lão chật vật ngã xuống, Hách Đông Diên lại cười khoái chí, vỗ mạnh vào đùi:

“Haha, ha ha ha ha! Nhảy cũng không tệ đâu! Đây chẳng phải chính là múa trên mặt băng sao? Ha ha ha!”

Hắn cười đến chảy cả nước mắt, phất tay:

“Này Chu lão, mặt băng này có thật sự vững không?”

Chu lão quỳ rạp trên nền băng, giọng run rẩy:

“Hồi bệ hạ… là thật…”

Hách Đông Diên lại phá lên cười, quay sang Đàm Ngụy nói:

“Ngươi đúng là khá lắm! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tuyên!”

Vệt máu vương trên nền băng được lau sạch, một lớp băng mới lại được thay lên đài.

Sau tấm rèm, thái giám thấp giọng nhắc nhở:

“Tam cô nương, đến lượt ngươi.”

“Vâng.”

Đàm Bảo Lộ lấy một dải lụa đỏ che nửa bên mặt, chậm rãi bước ra.

Bóng dáng nàng phản chiếu trên nền băng như hai hình ảnh đối lập, càng tôn thêm vẻ yêu kiều.

Tiếng nhạc du dương cất lên, xen lẫn nhịp trống nhịp nhàng.

Mũi chân nàng nhẹ lướt, từng bước một tiến ra giữa mặt băng.

Tựa như con nai lạc giữa trời tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng, linh động thoát tục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play