Trương Đống Quốc sốc đến mức lập tức nhanh chóng nhảy sang một bên.
Khoảnh khắc ông ta ngã xuống đất, nét mặt ông ta liền méo mó, lại hoảng sợ dùng tay và đầu gối để bò thêm vài mét.
Ầm!
Khoảnh khắc tiếng va chạm vang lên, tim Trương Đống Quốc gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, ông ta vội vàng quay lại thì thấy chiếc xe công vụ màu xanh dương dài kia đã tông thẳng vào chiếc xe ông ta đang ngồi khiến chiếc xe nghiêng thẳng sang bên đường.
Trợ lý và tài xế cũng hoảng sợ lùi về sau, một lúc sau mới có người bước xuống xe, một phụ nữ cao ráo xinh đẹp. Cô vội vàng đóng sầm cửa lại, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, lần đầu lái xe, không đụng trúng ai chứ?”
Cô nhìn thấy Trương Đống Quốc ngã xuống đất, lo lắng tới đỡ ông ta: “Ông không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Trương Đống Quốc phải mất một lúc mới nhận ra sự vô lý, hóa ra tai họa không đáng có này là do một người mới lái xe gây ra.
Ông ta vừa kịp phản ứng thì đã muốn mắng cha chửi mẹ, vẻ mặt khó coi kéo quần áo của mình, từ từ chống người dậy: “Mẹ nó chứ, không biết lái xe mà còn dám lái ra đường à? Suýt chút nữa đã tông chết bọn tôi rồi! Đừng hòng chạy, lát nữa tôi sẽ gọi bảo người đến giải quyết.”
Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Thật lòng xin lỗi, để tôi đỡ ông dậy.”
Trương Đống Quốc vừa định nói hai người ở đây của tôi đã chết rồi hay sao mà tôi cần cô đỡ, ông ta vẫn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã không từ chối mà kéo cổ tay ông ta, một cơn đau nhói đột nhiên ập đến.
Trương Đống Quốc trợn to hai mắt, đau đến nỗi không phát ra được tiếng kêu nào, trong nháy mắt hai chân liền mềm nhũn rồi ngã lên người Vưu Dật Tư.
“Có phải vị này đã ngã bị thương rồi không?” Vưu Dật Tư lo lắng hỏi, gọi hai người kia tới: “Hai người tới đây giúp tôi với, mình tôi đỡ không nổi.”
Trợ lý và tài xế nhìn nhau, lúc này mới bình tĩnh lại sau cú sốc do vụ tai nạn ô tô bất ngờ, vội vàng chạy tới một trái một phải đỡ Trương Đống Quốc lên.
Hai người đầy phòng bị liếc nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, luôn cảnh giác sợ cô sẽ đột ngột bỏ chạy.
May mà tuy kỹ năng lái xe của cô kém đến nỗi suýt lấy mạng của người khác nhưng cô vẫn tương đối thật thà, nhìn bọn họ đỡ Trương Đống Quốc đang run rẩy sang một bên cũng không có động tác gì khác.
Tuy nhiên, Trương Đống Quốc qua một lúc mới run rẩy nói: “Mau, giúp tôi kiểm tra xem có bị nứt xương không.”
Trợ lý kiểm tra từ đầu đến cuối nói: “Không có vết thương rõ ràng, sếp cảm thấy đau ở đâu?”
“Nhất định là cánh tay!” Trương Đống Quốc tức giận nói: “Vừa rồi người phụ nữ kia đỡ tôi đứng dậy, suýt chút nữa đã bẻ gãy tay của tôi, tôi con mẹ nó thật sự không ngờ đấy!”
Trợ lý thận trọng sờ mó, không dám đụng lung tung, chỉ có thể nói: “Sếp ráng nhịn một lát, tài xế thay xong lốp dự phòng thì chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Trương Đống Quốc gật đầu: “Đừng để cô ta bỏ chạy, bảo cô ta bồi thường, đợi lát nữa kiểm tra cánh tay của tôi xem có vết thương ở cấp độ hai nào không, nếu có thì bảo cô ta chịu trách nhiệm.”
Người trợ lý nhanh chóng đi tới giúp tài xế, đặt biển báo an toàn ra xa rồi giúp nâng kích lên. Hai người vừa thay lốp xong thì phía bên kia lại truyền đến một tiếng động lạ.
Tài xế ngơ ngác: “Lốp bên kia cũng rách rồi!”
Vừa rồi xe của Vưu Dật Tư lao tới đã đập vỡ đèn pha và tấm đỡ va, phần đầu xe bị móp một phần, còn xe của cô thì không sao, chỉ bị móp và trầy xước nhẹ.
Không biết có phải do va chạm hay không nhưng lốp xe bên kia cũng có vấn đề. Bây giờ không cần thay lốp dự phòng nữa vì dù sao cũng không thể đi được nữa.
Trương Đống Quốc gần như tức giận đến mức đầu ong ong, nhưng khi thấy trợ lý nhanh chóng liên lạc bảo người đến đón thì ông ta mới bình tĩnh lại.
Xui xẻo muốn chết!
Người phụ nữ vén tóc nói: “Mọi người không đi được à? Hay để tôi đưa mọi người đến bệnh viện nhé?”
“Tôi muốn chết à?” Trương Đống Quốc quay đầu nhìn cô: “Cô đã đụng thành thế này rồi vậy mà còn chưa tính sao?”
“Có thể kêu tài xế của ông lái xe, chỉ cần để lại một người ở bên này trông xe là được rồi.” Vưu Dật Tư chân thành đề nghị: “Bệnh viện ở rất xa, người của bọn họ sẽ phải mất rất lâu mới đến được đây, lỡ như thời gian điều trị bị trì hoãn thì không tốt lắm đâu.”
Trương Đống Quốc tính tình thận trọng, ban đầu tức giận không muốn đồng ý, nhưng Vưu Dật Tư đã nói tiếp: “Tôi sẽ đi với mọi người, đúng lúc cũng cần thanh toán chi phí thuốc men, chúng ta cũng tiện bàn về việc bồi thường. Nhưng gãy xương thì không thể trì hoãn được, lỡ như chỗ nào đó của ông cũng bị thương khi ngã mà không nhìn ra được thì chẳng phải tôi phải trả thêm tiền sao?”
Cánh tay Trương Đống Quốc quả nhiên vẫn còn đau nhức, trán ông ta đổ đầy mồ hôi, đã không nhịn nổi nữa, hiện tại cũng sợ chỗ nào đó của mình thật sự ngã bị thương rồi, chỉ có thể nói: “Được rồi, đưa tôi xem chứng minh thư của cô.”
Vưu Dật Tư sờ vào người, lấy ra bằng lái xe ném cho ông ta.
Trương Đống Quốc còn rất cẩn thận cầm bằng lái xe của cô rồi chụp ảnh chung với Vưu Dật Tư, đồng thời chụp ảnh chi tiết vụ tai nạn ô tô rồi mới bảo tài xế đỡ ông ta lên xe.
Vưu Dật Tư đóng cửa xe lại, ném chìa khóa cho tài xế rồi nói: “Lái xe cẩn thận, nhưng lái nhanh lên chút.”
Tài xế trợn mắt nhìn cô. Chiếc xe khởi động và tăng tốc về phía trước.
Nơi xảy ra tai nạn của họ cách thành phố khoảng bốn mươi phút, là con đường phải qua khi đi từ Hải Thành đến các thành phố lân cận, lúc này có rất ít người.
Trương Đống Quốc đầy tức giận đang ngồi trên ghế đơn ở hàng ghế sau, đột nhiên bên cạnh anh vươn ra bàn tay của người phụ nữ.
Người phụ nữ đang cầm chiếc điện thoại trên tay, trên màn hình chỉ có vài dòng chữ lớn:
[Nhìn thấy thì trước tiên đừng nói gì cả.
Có người muốn ông chết một cách ngoài ý muốn.
Tôi biết ông đang sợ hãi, nhưng tôi ở đây để bảo vệ ông.]
Ánh mắt Trương Đống Quốc chậm rãi hướng lên trên, đôi mắt dần dần mở to, cứng đờ chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm Vưu Dật Tư.
Đây là gì thế? Phải chăng ông ta đã gặp phải tình tiết trong phim huyền thoại nào đó?
Vưu Dật Tư lướt qua màn hình, tiếp tục giơ điện thoại lên:
[Khi nãy ông vừa bước ra từ tiệc đêm Lưu Kim phải không?
Nếu ông không nhanh chóng rời đi thì bây giờ ông đã chết trong một vụ tai nạn ô tô.
Làm theo những gì tôi nói.]
Trán Trương Đống Quốc đổ mồ hôi lạnh, hai mắt trợn to, nhìn cô như nhìn ma.
Vưu Dật Tư đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh, xắn tay áo lên cho ông ta xem chiếc máy bắn mỏ neo gắn trên cổ tay.
Trương Đống Quốc vô cùng căng thẳng, chưa kịp nhìn kỹ thì Vưu Dật Tư đã giơ cánh tay lên, chỉ vào cửa sổ đối diện rồi vù một tiếng phóng ra!
Mẹ kiếp!
Trương Đống Quốc đập mạnh vào lưng ghế sau, vũ khí sắc bén có dây bay qua người ông ta, gọn gàng cắm vào cửa kính xe, kính lập tức nứt ra thành hoa văn mạng nhện.
Cô vung một cú rồi lại cất vũ khí vào.
Tài xế bị tiếng động làm cho giật mình, đạp phanh quay đầu lại: “Sếp, tiếng gì vậy?!”
“Vừa rồi bị đập vào kính xe, mới tựa vào có chút đã vỡ rồi.” Vưu Dật Tư bình tĩnh giải thích: “Không sao đâu, tạm thời nó sẽ không rơi ra đâu.”
Tài xế: “…” Cô bình tĩnh thật đấy, tôi con mẹ nó sợ sau này xe sẽ vỡ nát luôn!
Sau khi đuổi tài xế xong, Vưu Dật Tư tiếp tục hỏi Trương Đống Quốc: “Thế nào?”
Trương Đống Quốc nuốt khan rồi chậm rãi nói: “Tôi không sao.”
Một lúc sau, ông ta run rẩy giơ tay lên, không dám quay đầu lại, chậm rãi ra hiệu OK với Vưu Dật Tư.
Vưu Dật Tư gật đầu và tiếp tục cho ông ta đọc dòng chữ phía sau.
[Bây giờ hãy nhanh chóng xóa mọi thứ mà ông đã lưu trữ trong vòng ba mươi ngày càng sớm càng tốt, không để lại bất kỳ tệp nguy hiểm nào có thể nhận dạng bản thân.]
Trong lòng Trương Đống Quốc căng thẳng, ông ta cầm lấy điện thoại, cẩn thận gõ chữ: [Dạo này đã xảy ra chuyện gì à?]
Vưu Dật Tư cầm lấy, cũng gõ hai dòng: [Tiệc rượu.]
[Tiệc rượu mà ông tham gia có vấn đề, có thể sẽ có người bị bắt.]
Sắc mặt Trương Đống Quốc tái nhợt vì sợ. Chỉ một câu ngắn ngủn, trong đầu ông ta đã nghĩ xong nguyên nhân và hậu quả của cơn bão máu này, bắt đầu thầm chửi rủa đứa cháu đã làm ra chuyện như vậy trong buổi tiệc rượu. Sau đó ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó còn nhớ gõ phím hỏi cô: [Ai tìm cô tới thế?]
Vưu Dật Tư gõ: [Danh tính của chủ thuê không thể tiết lộ được. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dùng thân phận mới để âm thầm bảo vệ ông, ông cũng phải luôn cẩn thận và không được làm điều gì đó quá đáng. Nếu nhìn thấy tôi thì cũng phải giả vờ như không quen biết hiểu không?]
Trương Đống Quốc: [Làm sao tôi có thể tin cô chứ?]
Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: [Vừa rồi tôi đã có cơ hội đụng chết ông, nhưng tôi đã không làm thế.]
Trương Đống Quốc: “...”
Ông ta gõ: [… Cô không sợ vi phạm pháp luật à?]
Vưu Dật Tư: [Pháp luật là gì?]
Vưu Dật Tư thật sự chỉ muốn hỏi ông ta pháp luật là gì, người trong phòng cũng nhắc tới đây là xã hội tuân thủ pháp luật, vậy pháp luật là gì? Đó có phải là nội quy của một tổ chức, tín ngưỡng của một giáo đoàn hay là thứ gì khác. Cô cần biết thêm về thế giới này.
Tuy nhiên, Trương Đống Quốc lại hít một hơi lạnh.
Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy trong đời, khá… khá khen cho một kẻ ngoài vòng pháp luật.
Xe tới bệnh viện, tài xế tìm chỗ đậu xe. Trương Đống Quốc nặng nề gật đầu, nhưng cuối cùng không nhịn được lại thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ cô là lính đánh thuê sát thủ trong truyền thuyết à?”
Vưu Dật Tư cau mày, không biết vì sao trong giọng nói của ông ta lại có chút hưng phấn và sự mong đợi khó hiểu.
Cô mở cửa nhìn ra ngoài, trước khi chuẩn bị xuống xe, cô quay đầu lại, bình tĩnh nói:
“Tôi là một đặc công.”
…
Khi tài xế cầm báo cáo kiểm tra đi ra, mới nhìn xung quanh: “Sếp, người phụ nữ đó đâu rồi?”
Trương Đống Quốc ngơ ngác đeo cánh tay bị bó bột, hốt hoảng phất tay: “Giải quyết riêng rồi.”
Tài xế: “…?” Gì cơ, là anh ta nghe lầm hay là sếp điên rồi?
Hai người đứng ngoài cửa bệnh viện trong gió lạnh, tài xế chợt nghe thấy ông chủ lẩm bẩm: “Sông có khúc người có lúc.”
Trương Đống Quốc ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết và háo hức: “Lão Chu, cậu nghĩ tôi có cơ hội trở thành vị vua của quân đội thành phố không?”
Tài xế:”…???”
Hả?
*
Vưu Dật Tư lái xe trở lại nhà hàng, đỗ xe ở tầng dưới, anh đưa tay tháo tấm che nắng xuống, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở tìm kiếm Baidu.
Một lúc sau, cô thở ra một hơi rồi tắt điện thoại.
Lúc cô lên lầu vén rèm ra, Tống Miên dường như vừa bị động tĩnh đánh thức, cô ta ngơ ngác ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh: “Tên đó đến rồi à? Ông ta ở đâu?”
“Xong rồi.” Vưu Dật Tư cầm túi lên, bình tĩnh nói: “Video của Trương Đống Quốc đã bị xóa, trong thời gian ngắn ông ta sẽ không dám làm gì đâu. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi tan làm đây.”
Tống Miên dường như cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh, ánh mắt hơi dùng sức, cổ hơi hướng về phía trước, nhìn cô với vẻ mặt bối rối khó tin.
Vưu Dật Tư vừa đeo túi vào vừa nói: “À đúng rồi, còn có chuyện cần làm rõ về vụ bê bối à? Ngày mai rồi làm.”
Nhìn thấy Vưu Dật Tư chuẩn bị rời đi, Tống Miên còn chưa kịp phản ứng đã vội vàng hỏi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi à?”
“Đúng.”
Cô ta vội vàng tiếp lời: “Vậy bây giờ chị đi đâu?”
Vưu Dật Tư khoác túi lên một bên vai, cầm cốc giấy đựng trà trên bàn lên rồi bước ra ngoài, ngẩng đầu uống một ngụm:
“Đi học pháp luật.”
*
Trong chương thứ năm của truyện, đặc vụ Vưu đã đánh lừa thành công mục tiêu nhiệm vụ thứ hai.
Chị Vưu: Không giỏi ngụy trang. [Rút súng.gif]