Vưu Dật Tư không nghe thấy giọng nói phía sau, sải bước xuống lầu.
Thời gian tan làm chỉ thuộc về riêng bản thân mình.
Vưu Dật Tư cầm cốc giấy đi xuống lầu, hai bên cô là dòng người đi qua, cô mới nhận ra nơi này hình như không chỉ là tầng một của một nhà hàng mà còn dẫn đến một khu vực tổ chức sự kiện lớn.
Cô nhìn thử, quay đầu lại rồi đổi hướng, đi theo dòng người vào trong.
Đây là một tòa nhà hình vòng khổng lồ được chiếu sáng rực rỡ, có lối đi thẳng lên xuống từ trung tâm, mỗi tầng đều có một hành lang vòng bao quanh, xung quanh hành lang đang mở nhiều cửa hàng bán hàng hóa đầy màu sắc.
Vưu Dật Tư vốn muốn mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày, cô chậm rãi theo dòng người đi quanh nửa vòng, lại không thấy cửa hàng quen thuộc nào.
Đi một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cửa hàng tên là Bestore bán một ít thịt khô và trái cây sấy khô.
Cô bước vào cửa hàng, nghe thấy một người phụ nữ mặc đồng phục nói: “Chào mừng quý khách.”
Vưu Dật Tư không quen với thái độ nhiệt tình như vậy, thái độ của những người cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày không phải là hếch mũi lên tận trời à? Cô lễ phép cúi đầu xuống và gật đầu: “Cảm ơn vì đã tiếp đón.”
Người phụ nữ mặc đồng phục dần dần lộ ra vẻ mặt bối rối không tin nổi giống như Tống Miên vừa rồi.
Vưu Dật Tư đứng trước kệ sản phẩm, cúi đầu nhìn bao bì sặc sỡ, có một vài món không quen thuộc. Nhưng may mà những thực phẩm này đều có tên viết trên đó nên có thể đoán chúng là gì.
Cô nhìn xem rồi hỏi người phụ nữ mặc đồng phục: “Có phải tất cả ức lợn đều được đóng gói trong túi không? Có túi nào nặng hai ký rưỡi không?”
“...?”
Nhân viên cửa hàng biểu lộ vẻ mặt “Cô đang nói gì vậy?”
Người đẹp này kỳ lạ thật đó, vừa xinh đẹp lại ăn mặc thời trang như vậy, sao lại nói chuyện kỳ lạ như thế chứ?
“Hàng này của chúng tôi đều đã được đóng gói rồi người đẹp.” Cô cười ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là gói lớn nhất, nếu cô thấy không tiết kiệm chi phí thì có thể gọi số lượng lớn.”
Vưu Dật Tư gật đầu, cầm một gói lên rồi lại đặt xuống.
Cô chợt nhớ tới có người nói Starfish Entertainment sắp phá sản, với tư cách là người phụ trách, cô không biết mình còn bao nhiêu tiền để tiêu.
Cô khoanh tay lại, nhìn vào tấm thẻ nhỏ ghi giá phía sau túi, trên đó ghi số 16.
Cô đã tra giá thực phẩm, gạo khoảng ba nhân dân tệ một ký, thịt lợn hơn mười nhân dân tệ một ký, món thịt lợn khô này vậy mà lại có giá năm mươi nhân dân tệ một ký, thực sự là một món ăn xa xỉ.
Nếu trước kia cô làm đặc công có mức lương cao ngất thì mức độ này cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại cô không biết tình hình tài chính, không thể tùy tiện phung phí được.
Vưu Dật Tư vừa mới đặt xuống thì mới nhớ ra trên điện thoại di động sẽ có tin nhắn thông báo số dư tiết kiệm ngân hàng của cô, không biết vừa rồi đã trừ loại phí gì mà tốn hết mười lăm tệ, giá bằng một cân thịt lợn, hình như mỗi tháng đều bị trừ, không biết có phải là nhu yếu phẩm không.
Vưu Dật Tư mở tin nhắn ra, đếm số rồi lại chuyển đổi tiền tệ.
Cuối cùng cô vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm, dù sao ở đây hiện tại có rất nhiều đồ ăn, cho nên mua đồ ăn hẳn là tương đối rẻ, hơn nữa hệ số Engel cũng ở mức thấp*.
*Quy luật Engel (tiếng Anh: Engel's Law) là một lý thuyết kinh tế được đưa ra vào năm 1857 bởi Ernst Engel, một nhà thống kê người Đức, cho rằng tỉ lệ thu nhập được phân bổ cho việc mua thực phẩm sẽ giảm khi thu nhập tăng.
Cho dù tiền tiết kiệm có thể mua được nhiều thực phẩm thì cũng chưa chắc có thể sống một cuộc sống xa hoa.
Một lúc sau, Vưu Dật Tư mới từ từ nhón chân nhìn người bán hàng đang đứng cạnh mình.
“Cho hỏi.” Giọng cô bình tĩnh, nhưng lại có chút không chắc chắn: “Số dư hơn 400,000 thì ở mức độ mua sắm nào?”
Nhân viên bán hàng: “...”
Nếu không thì cô đừng mua nữa!
Dứt khoát mua lại cửa hàng của chúng tôi luôn đi!
…
Vưu Dật Tư mang theo năm ký lương thực từ trong cửa hàng đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra sức chi tiêu 400,000 nhân dân tệ ở đây là rất cao, không cần phải suy nghĩ quá nhiều về việc mua những thực phẩm này. Người bán hàng còn tốt bụng nói với cô rằng cô có thể mua bất cứ thứ gì ở trung tâm thương mại này, miễn là cô không mua thứ gì lớn quá là được.
Vưu Dật Tư sải bước về phía trước, đi ngang qua một số cửa hàng quần áo và cửa hàng đồ chơi, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Việc ăn cho ngon, mặc cho đẹp, ở cho yên, sống cho sướng hóa ra thực sự có thể trở thành hiện thực chứ không chỉ là một điều viển vông trong sáng tác văn học.
Không biết nhà văn thời đại này đang viết về cái gì, nhà văn ở thế giới của cô luôn viết về việc uống rượu, ly hôn và bị đánh đập.
Nhìn thấy trước mặt có một hiệu sách, Vưu Dật Tư xách theo một chiếc túi bước vào.
Ở hàng đầu có một một vài cuốn sách dày cộm, trên đó viết mấy loại như “Luật hình sự”, “Luật dân sự” và “Luật hôn nhân”. Vưu Dật Tư đưa tay lấy xuống, thổi bụi trên đó rồi mở ra đọc vài trang.
Cô cảm thấy có thể đều sẽ sử dụng hết nên cầm chúng trên tay rồi tiếp tục bước đến khu văn học xu hướng mới.
Những cuốn sách ở khu này mỏng và nhỏ hơn nhưng cũng có nhiều màu sắc hơn, bố cục lạ mắt mang phong cách riêng. Vưu Dật Tư dùng tay còn lại cầm một cuốn sách lên rồi nhìn vào tựa đề.
“18 ngày Tổng giám đốc Hoắc thiên vị: Người vợ ngọt ngào mặc áo ghi-lê nghiện trêu chọc”
Dù không hiểu ý nghĩa nhưng có thể nói đây chắc cũng là cuốn sách mô tả cuộc sống hạnh phúc ở thời hiện đại.
Vưu Dật Tư cau mày, đặt nó lên một chồng sách pháp luật, tiếp tục lật xem, chọn thêm vài cuốn có tựa đề bắt mắt. “Làm một tiểu thư xinh đẹp và thuần hóa những người anh em giàu có”, “Chú tôi sau khi sống lại đã sử dụng quyền lực cướp hết mọi thứ của tôi”, sau đó đi đến quầy thu ngân và nhờ chủ quán tính tiền.
Phía sau quầy tính tiền, một cậu bé gầy gò, trắng trẻo mặc áo sơ mi trắng ngồi ở đó, đang miệt mài viết và sửa lại một cuốn sách dày cộm, nét chữ rất tao nhã, viết rất nghiêm túc.
Vưu Dật Tư đặt một chồng sách lên bàn, nói: “Tính tiền, cảm ơn.”
Toàn bộ quầy tính tiền bị rung chuyển bởi sức nặng của chồng sách. Chủ tiệm hơi khựng lại, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn chồng sách của cô, ngũ quan rất thanh tú, nhưng vẻ mặt lại trống rỗng.
Cậu ấy đứng dậy, quét từng mã một, sau khi lấy mấy cuốn văn học xu hướng mới ở trên rồi lại nhìn thấy một loạt sách pháp luật ở bên dưới, vẻ mặt của cậu ấy càng trở nên trống rỗng hơn.
“Đã lâu rồi không có người mua những cuốn sách này.” Chủ tiệm nhét văn học xu hướng mới vào túi, nhìn chằm chằm vào máy tính đang thống kê các mục, câu nói tùy ý này của cậu ấy nghe có vẻ hơi vui mừng.
Vưu Dật Tư rất ngạc nhiên khi không có ai mua văn học xu hướng mới và sách pháp luật.
Chủ tiệm hỏi cô: “Chị thích phong cách này hả?”
Vưu Dật Tư nói: “Nghiên cứu thị trường.”
Vẻ mặt của chủ tiệm dường như đang ẩn chứa điều gì đó mà cô không thể hiểu được.
Phải mất một lúc lâu cậu ấy mới hạ giọng nói: “Cùng ngành?”
Cùng ngành gì? Cậu ấy không phải là chủ tiệm sách à, lại liên quan gì đến cùng ngành nữa?
Vưu Dật Tư suy nghĩ một lúc, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, chợt nhận ra rằng đó là vấn đề nghiên cứu thị trường.
Ngành nào mà cần bí mật điều tra hiện tượng xã hội?
Cô hơi khựng lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị, giọng điệu trở nên trầm hơn, cơ bắp căng thẳng tiến vào trạng thái cảnh báo có nguy cơ, nhìn thẳng vào người này: “Cậu cũng vậy à?”
Cậu nhóc gật đầu một cách thận trọng đầy bí mật, cậu ấy cúi đầu gạch bỏ phần thống kê các mục và nói: “Mấy cuốn sách pháp luật này tặng chị đấy, chị chỉ cần trả tiền mấy cuốn tiểu thuyết để ủng hộ tác giả thôi.”
Vưu Dật Tư quay người nhìn đám đông phía sau bên ngoài cửa hàng, xoay đầu lại dựa lại gần quầy thu ngân, chống khuỷu tay lên quầy, thấp giọng nói: “Đã nói với ai khác chưa?”
Cậu nhóc lắc đầu: “Chưa, em không dám nói với gia đình, sợ họ cho rằng em không lo làm ăn đàng hoàng.”
Vưu Dật Tư cảm thấy đồng cảm, hơi hạ thấp cảnh giác, nói: “Hành động cẩn thận, bây giờ tương đối nguy hiểm.” Khắp nơi đều có camera, hơn nữa pháp luật hoàn hảo không có kẽ hở, nếu không chú ý thì sẽ xảy ra chuyện.
Cậu nhóc giật mình, sau đó gật đầu hiểu ý: “Em rất cẩn thận, em không chạm vào bất cứ thứ gì vượt quá giới hạn cả.”
Vưu Dật Tư đứng thẳng lên, thấy cậu nhóc còn rất trẻ, chắc chỉ mới bước chân vào nghề. Hơn nữa khi người nhà còn sống, lại phải ở một nơi như thế này theo dõi cả ngày chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.
Vì mong muốn đưa ra lời khuyên nào đó cho thế hệ trẻ, cô trả tiền xong rồi nói: “Cậu làm trong lĩnh vực nào? Tiện nói ra không?”
Kẻ theo dõi mặc thường phục? Phục kích người quan trọng nào đó? Bảo vệ?
Giang Xuyên Triệt nhìn cô chằm chằm, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra tai cậu ấy đối với chủ đề này lại hơi nóng lên, cụp mắt xuống nói: “Những chuyện trước kia nói không tiện, nhưng em có thể cho chị xem kết quả gần đây.”
Cậu ấy nhặt cuốn sách dày trên bàn lên, đứng đối diện cô lật vài trang rồi giới thiệu: “Em vừa sắp xếp lại toàn bộ thế giới quan, là thời kỳ tận thế, em đã tưởng tượng xong hoàn cảnh thành phố và đang suy luận năng lượng và lối sống của bọn họ, cũng sắp thành hình rồi.”
Vẻ mặt của người chị mang lại cảm giác áp bức trước mặt dường như hơi kỳ lạ.
Hồi lâu, cuối cùng cô cũng hỏi: “Bây giờ cậu còn muốn nghiên cứu môn này nữa không?”
Giang Xuyên Triệt gật đầu: “Chị chưa nghe nói à? Bây giờ có rất nhiều người đang nghiên cứu về cái này, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến ngày tận thế.”
Sắc mặt Vưu Dật Tư trở nên nghiêm túc, cô liếc nhìn nghiên cứu của Giang Xuyên Triệt, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Biết rồi.”
Xem ra có vẻ đã có ai đó đã phát hiện ra sự tồn tại của thời gian và không gian song song, bắt đầu suy luận thế giới của họ trông như thế nào.
Mặc dù vẫn còn một số khác biệt nhưng về nhiều mặt cũng rất giống nhau. Ở đó không có xác sống, nhưng lại có rất nhiều bệnh truyền nhiễm đột biến, không giết nhau vì một miếng ăn, nhưng thực phẩm thực sự khan hiếm và đắt đỏ. Địa vị của kẻ yếu tất nhiên không thấp như vậy, bọn họ được thành lập là để bảo vệ những kẻ yếu này, nhưng để khỏe mạnh và an toàn sống đến bốn mươi năm mươi tuổi thì thật sự rất khó.
Cô cầm túi đựng sách đến, hơi suy nghĩ rồi lấy bút viết số điện thoại của mình cho cậu nhóc.
Giang Xuyên Triệt nhất thời sửng sốt, nhìn thấy trên mặt giấy có một hàng chữ viết chéo sắc nét, chính là một dãy số.
“Có chuyện gì thì liên lạc với tôi.” Vưu Dật Tư làm động tác gọi điện, sau đó quay người rời khỏi cửa tiệm.
“Nếu gặp nguy hiểm thì tôi có thể giúp cậu.”
*
Vưu Dật Tư lái xe về nhà, trên đường bị một người mặc áo huỳnh quang chặn lại.
Người đó hỏi: “Xe bị sao vậy?”
Vưu Dật Tư ngẩng đầu, nhận ra chính là người quản lý trật tự, điềm đạm nói: “Bị tai nạn xe.”
“Ồ, vậy thì nhớ sửa nhanh nhé, đừng để xảy ra vấn đề ở trên đường, rất nguy hiểm đấy.” Ông chú mặc áo huỳnh quang nói: “Có nghiêm trọng không? Lấy điểm đi trừ chưa?”
“Đang định đi.” Vưu Dật Tư thành thật nói: “Tôi không biết đường, có thể chỉ đường cho tôi không?”
…
Sau khi đến cơ quan quản lý xe, cô lại lái xe đến tiệm sửa chữa theo hướng dẫn rồi bắt taxi về nhà.
Mở tủ lạnh trong nhà ra, Vưu Dật Tư thấy có một ít rau tươi và trứng, cô cũng muốn tra xem mua nguyên liệu tươi ở đâu, sáng mai lúc đi ra ngoài sẽ mua một ít.
Nếu xong một bữa đơn giản, Vưu Dật Tư nhanh chóng ăn xong, tiêu hóa một hồi, sau đó bắt đầu nghiên cứu đống dụng cụ thể dục.
Cùng lúc đó, Dương Na nhận được tin nhắn của Tống Miên.
“Hả? Chị Vưu đã giải quyết xong rồi à?” Dương Na có chút đờ đẫn, mới qua một buổi chiều thôi mà: “Có nghĩa là Trương Đống Quốc sẽ không có bất cứ hành động nào nữa, chỉ cần trực tiếp làm rõ là được rồi phải không?”
Tống Miên cũng tỏ vẻ khó tin.
Dương Na hơi suy nghĩ rồi nói: “Bỏ đi, em sẽ gọi video cho chị Vưu để hỏi cho rõ.”
Đợi khi điện thoại kết nối, cô ấy gọi một tiếng chị Vưu thì thấy Vưu Dật Tư trong camera đang đặt điện thoại của mình ở đâu đó, sau đó nằm lên thiết bị và tiếp tục thực hiện động tác gập người nằm ngửa.
Dương Na trên màn hình hoàn toàn bối rối.
Đụ má, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Gập được bao nhiêu cái rồi? Ba mươi? Bốn mươi? Năm mươi? Sáu mươi?
Vưu Dật Tư thay một chiếc áo bó sát và quần dài để thuận tiện cho việc vận động, khi nằm xuống, cơ thể cô thẳng tắp và thon thả, khi đứng dậy, bụng cô phẳng lì, xương hông hơi lồi lên, đôi chân rất dài, đường cơ bắp hiện rõ ràng.
Cô chống tay lên hai bên đầu, gần như không chạm vào mình, nhịp thở đều đặn, không nhanh cũng không chậm, thậm chí còn có vẻ thoải mái như đã quen.
Một lúc sau, Dương Na mới từ từ lấy tay che lại cái miệng đang càng ngày há càng rộng của mình.
Một lúc lâu sau, Vưu Dật Tư cuối cùng mới phát hiện Dương Na không lên tiếng, dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dương Na nhìn cô đi đến gần, cầm chai nước lên mở ra, vẫn còn ngơ ngác nói: “Chị, chị tham gia chương trình giải trí huấn luyện quân sự kia đi...”
“Chương trình giải trí nào?”
Dương Na lúc này mới ý thức được mục đích của mình, vội vàng bổ sung: “Thì là có phải chuyện của Trương Đống Quốc không cần suy nghĩ nữa đúng không? Chúng ta vẫn còn tài nguyên để giải quyết đúng không?”
Vưu Dật Tư đặt cốc nước xuống, gật đầu: “Có thể nghĩ như vậy.”
“Vậy thì được rồi.” Dương Na thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Vậy để Tống Miên xuất hiện trên chương trình tạp kỹ huấn luyện quân sự như bình thường? Trước đây em còn lo lắng về khoản bồi thường thiệt hại, ngày mai em sẽ nói với họ rằng chúng ta sẽ làm làm rõ. Sau đó chúng ta sẽ gặp giám đốc sản xuất và những người khác để bàn về quy trình chi phí thông báo.”
“Được.” Vưu Dật Tư bật TV xem tin tức, lấy khăn lau mồ hôi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, xe của tôi bị hỏng, việc sửa chữa phải tốn hơn 20,000 nhân dân tệ. Khi nào chúng ta mới phát lương vậy?”
Ở thời đại này, tiền bạc chảy như nước, áp lực của cô thực sự rất lớn.
“...?”
Dương Na cầm điện thoại ra xa, cau mày xác nhận một lát, người này chính là Chị Vưu không sai.
Không phải chứ, chẳng lẽ chị Vưu lại không lấy ra được?
Hay tất cả đều được dùng để nuôi Phí Lưu như trong tin đồn?
Dương Na hắng giọng nói: “Trong quá trình làm việc chúng ta mà lỡ xảy ra va chạm thì công ty có thể thanh toán lại. Bộ phận kế toán lẽ ra có thể lấy được tiền, chỉ là sau hai tháng nữa khi người mua lại công ty do ông chủ bán tháo tiếp nhận công ty thì khó nói lắm.”
“Nhưng sau khi xác định phí thông báo sẽ được 30%, chị Vưu không cần lo lắng.”
Vưu Dật Tư chuyển kênh, chuẩn bị xem tin tức xã hội một lát rồi đi tắm, thuận miệng hỏi cho rõ ràng: “30% là bao nhiêu?”
“Tỷ lệ ăn chia của chúng ta với nghệ sĩ hiện tại là 40-60. Công việc của Tống Miên chủ yếu là do chị Vưu phụ trách, cuối cùng số tiền chia đến tay chị chắc là khoảng 800,000.”
“...”
Vưu Dật Tư ở đầu bên kia im lặng một lúc.
Một lúc sau, Dương Na mới nghe thấy cô bình tĩnh hỏi:
“Công ty chúng ta chỉ có một nghệ sĩ có thể làm việc à?”