Đây là ông trùm thứ bảy mà Vưu Dật Tư đã phục kích đêm nay.
Tập đoàn dược phẩm sinh học ngầm của đối phương vẫn đang kiếm tiền một cách trắng trợn, có người đã nhận ra sự bất thường từ lâu. Nhiệm vụ hôm nay của cô là giết hắn ta và đồng thời lấy chìa khóa cơ sở dữ liệu.
Chỉ có thể giết chết hắn ta trong một đòn và không thể để hắn ta sống sót, nếu không thì người này có cả ngàn cách để trốn thoát và trả thù.
“Vưu Dật Tư là một trong những đặc vụ xuất sắc của thời kỳ tận thế, cô ta giỏi phá bom, chiến đấu và lái xe cơ giới, không giỏi ngụy trang, hầu hết thời gian cô ta đều trực tiếp chính diện thực hiện nhiệm vụ.” Người đàn ông lớn tuổi mặc áo polo mở tờ báo trên tay ra, mỉm cười lấy súng ra, lau rồi chĩa vào thư ký bên cạnh.
“Cô nói khi nào cô ta sẽ tới?”
Thư ký dáng người mảnh khảnh, nở nụ cười hiền lành: “Theo tin tức thì có lẽ là tối nay hoặc tối mai.”
Đầu ruồi của súng lướt qua cổ áo và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, gã béo thu súng lại, gật đầu: “Chuẩn bị đi.”
Gã ta ngồi xuống trước camera an ninh, bắt đầu gõ lệnh.
Đột nhiên, điện trong phòng bị cắt.
“Diêu Dao! Diêu Dao, chuyện gì thế? Bật đèn lên!”
Khi đèn bật sáng, cô thư ký xinh đẹp hoảng sợ chạy tới, nằm sấp trên người gã mập, ra sức lắc gã ta: “Ông chủ!”
Máu chảy đầy trên bảng điều khiển, cô ta hét lên gọi người đến.
Trong cơn hoảng loạn, một nhóm người đang bận rộn cấp cứu cho người đàn ông đẫm máu, thư ký đi theo bọn họ chạy nhanh ra ngoài tòa nhà dưới tầng hầm, vội vàng như thể là cha mình đã chết vậy.
Chạy mãi chạy mãi, cô ta đã bị đám người bỏ lại phía sau.
Vưu Dật Tư dừng lại nhìn thời gian, sau đó quay người trở về căn cứ.
Tên thuộc hạ đứng gần gã mập nhất đột nhiên ngửi thấy mùi sơn, hắn ta nghi ngờ định kiểm tra khuôn mặt của ông chủ, nhưng ngay sau đó, có một tiếng gầm lớn vang lên, ngọn lửa bốc cháy lan sang xung quanh.
Vưu Dật Tư vừa cởi bỏ bộ trang phục thư ký ngụy trang ra, leo lên xe điện với một diện mạo hoàn toàn mới, cô nghe thấy tiếng nổ liền ngẩng đầu lên nhìn. Cửa sổ ô tô vỡ vụn, thành phố đổ nát bừng sáng với ngọn lửa cao vút, thậm chí cả hành tinh khổng lồ trên bầu trời cũng bị chặn lại.
Chiếc xe điện di chuyển giữa các thành phố rung chuyển dữ dội, cửa sổ kêu lạch cạch. Mấy người trên xe sốt ruột ngẩng đầu lên nhìn vụ nổ, sau đó họ ôm tay vịn, cúi đầu đọc báo như thường lệ.
“Có thấy phiền không hả? Ngày nào cũng có vụ nổ.” Bà cụ bên cạnh phàn nàn: “Sáu mươi năm trước có bao giờ xảy ra chuyện thế này đâu?”
Vưu Dật Tư ôm đùi quay đầu đi.
Cô cũng lao thẳng tới vị trí thứ tám.
Tất cả thông tin của Vưu Dật Tư đều là giả mạo, bất kể tin hay không tin thì kết quả đều có thể là chết.
Cô lạnh lùng tàn nhẫn, làm việc vô cùng tận tâm và là đặc vụ giỏi nhất trong thời kỳ tận thế.
Đi qua đường hầm phía trước, sợi cáp xe điện phát ra tiếng kêu cót két, tia lửa điện bắn trúng nóc xe đã được sửa chữa, bỗng nhiên một trận động đất dữ dội xảy ra, sau đó là tiếng phanh gấp chói tai.
Nhìn thấy trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng trắng, Vưu Dật Tư nhanh chóng nhắm mắt lại, đưa tay lên bảo vệ mặt mình.
Ầm!
Âm thanh vỡ vụn ngày càng lớn rồi nhỏ dần, Vưu Dật Tư thử dò thám, không có ánh sáng mạnh, sau đó cô mở mắt ra.
Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên xa lạ.
Vưu Dật Tư thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha còn nguyên vẹn, mặc một chiếc quần jean có lẽ đã bị đạn lạc xé rách, bộ quần áo này còn mới toanh, trên có vẽ hai chữ C đối nhau, trông giống như biểu tượng của một tổ chức nào đó.
Căn phòng cô ở không rộng nhưng trang trí vô cùng xa hoa, tất cả đồ dùng đều còn nguyên vẹn và sáng bóng, ngay cả trong gia đình giàu có nơi cô vừa phục kích thì cô chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh nào xa hoa như vậy.
Chủ nhân của ngôi nhà này chắc hẳn là một kẻ ác nổi tiếng.
Vưu Dật Tư nhanh chóng nhận ra có điều gì đó đáng ngờ.
Cô nhanh chóng chạm vào toàn bộ cơ thể, nhưng không có dụng cụ nào trên người cô. Khi cô vô tình chạm vào chỗ nào đó, một chiếc máy nhỏ rơi ra, đó là một khẩu súng mỏ neo nhỏ có thể cố định trên tường, đây là thứ duy nhất cô có.
Vưu Dật Tư cố định súng neo trên cổ tay, hạ thấp eo, lợi dụng sô pha làm vật chắn rồi bò đến mép tường, sau đó chộp lấy từng viên đá nhỏ trong chậu cây bên cạnh ném về phía cửa.
Không có động tĩnh?
Vưu Dật Tư thận trọng tiến về phía trước hai bước, liền nhìn thấy đôi dép vứt ở sau ghế sô pha.
Cô bình tĩnh cầm lên rồi ném từng chiếc một về phía trước, mô phỏng âm thanh của một người đang bước đi.
… Vẫn không có ai xuất hiện.
Ngôi nhà này không có ai hay là có người khác đang phục kích?
Cuối cùng cô nhẹ nhàng đứng dậy, gần như im lặng mà tựa lưng vào tường bước ra ngoài, nhìn xung quanh để quan sát.
Căn cứ vào thân phận đáng sợ của chủ nhân ngôi nhà này thì đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ.
Ngoại trừ căn phòng cô vừa bước ra chính là phòng khách, còn có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đang kéo rèm, thiết bị bằng thép dùng để tập thể dục và một đảo bếp*.
*Đảo bếp (hay còn được gọi là bàn đảo), là một phần của tủ bếp nhưng khác với tủ bếp thường thiết kế áp tường, đảo bếp là dạng bàn bếp được đặt tách rời riêng biệt để người dùng có thể tiếp cận và làm bếp ở cả hai hướng
Sô pha được đặt ở chỗ trũng, có thể che giấu người, chủ nhân rất cẩn thận.
Vưu Dật Tư lần lượt điều tra những khu vực có thể có vấn đề trong nhà, cuối cùng phát hiện chỉ có một nơi đáng ngờ.
Đó là nhà vệ sinh.
Cô chậm rãi đứng dậy, cầm trong tay toàn bộ vũ khí mang tính sát thương thu thập được trong phòng, chậm rãi đến gần cửa phòng tắm.
Cô tiến đến gần hơn, áp sát vào cửa, có thể nghe thấy âm thanh bên trong.
Cơ bắp Vưu Dật Tư căng ra, cô chăm chú lắng nghe.
“... Cô ta vẫn không cho em tài nguyên!” Phí Lưu phàn nàn với đối phương với giọng nói như muốn khóc: “Ông chủ đã chạy trốn rồi, bây giờ còn có thể làm gì nữa chứ? Mẹ nó, em sẽ phải lấy lòng cô ta bao lâu nữa đây? Anh Lâm, anh cứ đưa em đi đi, dù sao cái công ty rách nát này cũng chẳng có hy vọng gì nữa rồi.”
“Em ở nhà cô ta? Em đang ở nhà cô ta đây, nhưng bọn em không phát sinh chuyện gì cả. Em luôn ghi nhớ nguyên tắc này, em không đến đây để đổi chác mà phải vừa giao tài nguyên vừa giao hàng. Ấc, không phải, em sẽ không làm thế…”
“Bây giờ trong nhà chỉ có hai bọn em, cô ta đang đợi em ở trong phòng, em đang đi tiểu đó, nếu em không ra ngoài thì cô ta sẽ nghi ngờ em bị viêm tuyến tiền liệt mất… Anh Lâm à, phải làm sao đây? Em thực sự phải giao ra à?”
“Kệ đi, phản bội thì phản bội! Đi theo cô ta nhiều năm như vậy, em đã được lợi ích gì chứ? Anh Lâm, anh cứ chờ đó, em vẫn còn rất nhiều thông tin về Starfish Entertainment, đến lúc đó em sẽ đưa cho anh tất…”
Vưu Dật Tư nghe ngóng hồi lâu, cuối cùng đã hiểu.
Cô không biết mình hiện đang ở đâu, có thể cô đã tham gia vào một nhiệm vụ mới hoặc có thể ai đó đã gán cho cô một thân phận mới.
Cô hiện đang là người đứng đầu phụ trách trao đổi nguồn hàng, người đàn ông bên trong cố tình tiếp cận để lấy lòng nhằm đạt được lợi ích, tuy nhiên có vẻ như cô không có ý định đưa hàng cho cậu ta vào lúc này, người đàn ông này đã tìm được ngôi nhà tiếp theo của mình và chuẩn bị phản bội cô.
Sau đó, cậu ta sẽ đi tìm “anh Lâm” đó và đưa cho anh ta món đồ bí mật được giấu kín.
Cô phải tấn công trước để giành thế chủ động.
Vưu Dật Tư đứng dậy, nắm lấy tay cầm của cánh cửa.
Ngay sau đó cô liền mở cửa ra, chiếc điều khiển từ xa trong tay cô bay ra, hất văng thiết bị liên lạc khỏi tay cậu ta, đồng thời nhanh nhẹn bóp cổ cậu ta. Lật người lại, người đàn đó liền bị cô đè xuống đất, hai tay chắp sau lưng.
Cả người Phí Lưu hoàn toàn choáng váng!
Cậu ta vừa cúp điện thoại thì cửa đột nhiên bị phá ra, một loại ám khí bay tới đánh vào tay cậu ta khiến tay cậu ta tê dại, cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị đè ra sau lưng, cả người bị ghim xuống sàn nhà!
“Đau! Đau… đau quá!” Cậu ta hét lên đầy sợ hãi: “Chị Vưu... chị Vưu? Đây là xã hội được quản lý bởi luật pháp! Chị… chị đang làm gì vậy? “
“Ai ra lệnh bảo cậu tới?” Giọng nói lạnh lùng của Vưu Dật Tư ở sau lưng truyền đến.
Phí Lưu: “...?”
Ai ra lệnh bảo cậu ta tới, cậu ta không phải là do Vưu Dật Tư đưa tới đây à?
Lúc cậu ta vẫn còn bối rối liền nhận ngay một cái tát vào mặt, người phụ nữ phía sau tuy xinh đẹp nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Nói!”
Phí Lưu: “???”
Cái tát mạnh đến nỗi khiến nửa khuôn mặt của cậu ta tê dại, suýt chút nữa đã khóc gọi bố mẹ. Tuy rằng không hiểu Vưu Dật Tư có ý gì, nhưng nhìn thấy cô dường như không chút do dự muốn làm lại lần nữa, Phí Lưu sợ tới mức hai chân đều nhũn ra.
“Chị Vưu! Chị Vưu, là chị đưa em về mà!” Cậu ta kêu khóc thảm thiết: “Chị… chị đã nghe hết rồi à? Em… em cũng là do bất đắc dĩ thôi. Anh Lâm đe dọa nếu em không đi cùng anh ấy thì anh ấy sẽ khiến em flop mãi mãi. Em… em cũng không còn cách nào khác cả!”
Vưu Dật Tư cau mày, ngay khi cô chuẩn bị tiến hành bước thẩm vấn tiếp theo thì trong đầu đột nhiên chấn động, lập tức một lượng lớn mảnh vỡ lóe lên.
Những mảnh vỡ đã nói với cô một điều.
Động tác của Vưu Dật Tư dừng lại.
…
Trên thế giới này, có giới giải trí và nhiều ngôi sao đã biến mất trong thời đại của cô.
Thế giới này vẫn chưa phải là ngày tận thế.
Tài nguyên phong phú, kiến trúc hoàn chỉnh, an cư lạc nghiệp.
Mà cô đã xuyên thành một nhân vật phản diện quan trọng trong thế giới này, một người quản lý vừa trải qua chuyện ông chủ của mình bỏ trốn.
Trong tay nắm quyền điều hành mấy tên cứng đầu toàn công ty, chẳng có công ty nào muốn nhận mấy tên cứng đầu này cả, sống chết chạy trốn không thành công, chỉ có thể cùng cô mục nát thối rữa, tra tấn lẫn nhau.
Vưu Dật Tư tiêu hóa những thuật ngữ và khái niệm này, sau đó cũng hiểu được thân phận của mình và những gì người này vừa nói.
Phí Lưu cảm thấy mình sắp toang rồi.
Vốn anh ta thực sự không cam tâm, muốn tận dụng cơ hội cuối cùng để vắt kiệt giá trị còn lại trong tay Vưu Dật Tư, nào ngờ mình lén nói những lời này ra lại bị Vưu Dật Tư nghe được!
Hơn nữa cậu ta cũng chưa bao giờ nhận ra Vưu Dật Tư lại bạo lực như vậy, không biết có phải là vì ông chủ đã bỏ chạy rồi để lại đống bừa bộn khiến tâm lý của cô bất thường hay không, suýt chút nữa đã giết chết cậu ta luôn rồi.
Cậu ta sợ mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, Vưu Dật Tư đã nắm được cán của cậu ta, đừng nói đến việc chạy trốn, nhìn trạng thái này của cô thì không biết cậu ta còn có thể sống sót qua được hôm nay hay không.
Mặt Phí Lưu dính đầy nước mũi và nước mắt, cậu ta nhìn cô đầy sợ hãi.
Sau đó, nhìn cô bình tĩnh đứng dậy.
Tiếp đó cô nhặt chiếc điện thoại bị rớt ở một bên lên, quay một đoạn video về cậu ta, sau nhiều lần thao tác, Phí Lưu chợt nhận ra cô đang lưu lại bằng chứng.
Cậu ta sợ đến mức muốn đứng dậy chộp lấy điện thoại, ngay sau đó lại bị Vưu Dật Tư dễ dàng nắm lấy cánh tay, nói: “Thành thật chút đi.”
Cô tóm lấy cậu ta và bước vào phòng khách.
Đúng lúc này ba chiếc điện thoại trên bàn lần lượt rung lên, báo hiệu cuộc gọi đến từ công ty.
Vưu Dật Tư trả lời cuộc gọi, im lặng lắng nghe những gì đối phương đang nói.
“Chị Vưu! Sao chị chưa đến công ty nữa? Hotsearch của Tống Miên sắp bùng nổ rồi!”
“Chị Vưu? Chị Vưu, chị nói gì đi, phải làm sao bây giờ?”
“Biết rồi.” Vưu Dật Tư nói: “Tôi sẽ đến ngay.”
“Hả?” Người đối diện liền sửng sốt.
Vưu Dật Tư vậy mà lại chủ động lo liệu mọi việc như vậy hả?
Bản thân Vưu Dật Tư đã xử lý xong đống thông tin trong đầu, mặt mày vô cảm ngẩng đầu lên rồi cất điện thoại vào túi, nói: “Ra ngoài đi.”
Mặt mày Phí Lưu bầm tím, cậu ta nhìn cô với vẻ kinh ngạc và bối rối, còn chưa kịp lấy lại điện thoại, Vưu Dật Tư đã giơ chân dài lên, đá cậu ta ra khỏi cửa.
Sau khi đóng cửa lại, cô mở cửa sổ ra và quan sát khung cảnh xung quanh.
Cuối cùng, cô mặc áo khoác vào, xách túi, ngồi lên khung cửa sổ và đo chiều cao.
Khoảnh khắc tiếp theo, khẩu súng mỏ neo được bắn ra khỏi cổ tay cô, “bụp” một tiếng bám chặt vào điểm tiếp đất.
Trong nháy mắt, cô lao xuống từ tầng 30.
*
Vưu Dật Tư - một đặc vụ xuất sắc trong thời kỳ tận thế, vô cùng tận tâm với công việc.
Đã gần đến giờ rồi, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu, cô phải đi làm trước.
Nhiệm vụ đầu tiên là giải quyết mớ hỗn độn của Tống Miên.
Phí Lưu bị đá ra ngoài cửa, loạng choạng đứng ở hành lang, khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cậu ta liền há hốc mồm.
Điện thoại của cậu ta thì sao!
Đợi đã, Vưu Dật Tư vừa nói gì vậy? Cô ta sắp đến công ty?
Vậy thì cô nhất định phải đi ra từ cánh cửa này, cậu ta nhất định phải nhân cơ hội này đi vào lấy điện thoại ra, nếu không mọi thứ bên trong sẽ bị lộ!
Phí Lưu lo lắng chớp mắt, suy nghĩ một lúc, lặng lẽ cầm bình cứu hỏa trong tay, sau đó căng thẳng đứng trước cửa nhà cô. Tuy nhiên, đợi một lúc lâu, tay đã mỏi muốn chết cũng không thấy bóng người đâu.
Trên trán Phí Lưu đổ đầy mồ hôi.
Đột nhiên, cậu ta dường như nghe thấy có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua, cậu ta hơi do dự quay đầu lại liếc nhìn xuống lầu ngoài cửa sổ.
Lúc này, đôi mắt cậu ta mở to ra rồi áp tay vào cửa sổ.
“Đệt?!”
Người vừa đi ngang qua là ai thế? Vưu Dật Tư á?
Tại sao cô ta xuống được? Cô ta là quỷ à?