Phí Lưu toát mồ hôi lạnh.
Cậu ta đặt bình cứu hỏa xuống, nuốt khan rồi lùi lại vài bước.
Tòa nhà này theo mô hình một cầu thang một căn hộ, vừa rồi cậu ta đang canh cửa, Vưu Dật Tư không thể nào có thể vượt qua cậu ta để đi xuống lầu được.
Nhưng bộ quần áo đó đúng là áo gió của Vưu Dật Tư…
Phí Lưu càng nghĩ càng sợ, làm gì còn tâm tư nào mà quan tâm đến điện thoại của mình nữa, cậu ta bấm nút thang máy kêu “ting” một tiếng, hai chân mềm nhũn đi xuống lầu.
Sau khi chạy ra khỏi khu dân cư, cậu ta mượn điện thoại của một người qua đường rồi gọi cho anh Lâm - người mà cậu ta vừa liên lạc.
“Alo, anh Lâm, anh Lâm, đừng nói nữa, em vừa bị Vưu Dật Tư phát hiện rồi!” Cậu ta hạ giọng, trốn vào góc, hoảng sợ nói: “Cô ta giật điện thoại của em, bây giờ em đang ở bên ngoài khu dân cư của cô ta. A, Vưu… Vưu Dật Tư á?”
Cậu ta ta giống như một con gà bị bóp cổ: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Anh Lâm, em nghi Vưu Dật Tư có thể không phải là người! Em vừa nhìn thấy cô ta...”
Đối phương cúp máy, trước khi cúp máy còn chửi cậu ta điên.
Phí Lưu ngơ ngác nhìn màn hình đen.
Cậu ta biết điều này thật khó tin, nhưng Vưu Dật Tư thực sự đã dịch chuyển từ tầng 30 xuống tầng dưới!
Chẳng lẽ do cậu ta vừa bị đánh nên đầu óc có vấn đề, hay là thị lực bị mờ rồi?
Phí Lưu ngồi xổm một lát mới từ từ bình tĩnh lại, trả điện thoại lại cho người qua đường.
Người qua đường cầm lấy còn nói đùa: “Anh chàng đẹp trai này, anh có phải có đóng phim truyền hình không? Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi ấy.”
“Không… không có.” Phí Lưu lắc đầu phủ nhận: “Tôi chưa từng đóng bộ phim nào cả.”
Khó khăn lắm mới trở về nhà, Phí Lưu cuối cùng cũng có dũng khí dùng một chiếc điện thoại khác để hỏi nhân viên của Starfish Entertainment.
“Chị, hôm nay chị Vưu có đến công ty không?”
“Không có.”
Cậu ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đó là do mình tưởng tượng.
Giây tiếp theo, đối phương đột nhiên lại nói: “Chị Vưu! Sao chị lại đến sớm thế?”
Phí Lưu trượt từ ghế sô pha xuống sàn.
Vưu Dật Tư là một người làm việc gọn gàng.
Trước khi xuất phát, cô đã khảo sát môi trường xung quanh tòa nhà và phát hiện tòa nhà tuy cao nhưng không có nhiều cư dân, dường như mỗi tầng chỉ có một căn nhà.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, không có camera an ninh nào ở phía chính diện, cũng không có người đi bộ nào qua lại, rất yên tĩnh. Vưu Dật Tư di chuyển đến mép cửa sổ rồi dựa vào khung cửa sổ, xác định vị trí xong rồi nhanh chóng trượt xuống đất.
Trên bức tường bên ngoài có rất nhiều chỗ nhô ra có thể dùng làm điểm tiếp chân, dáng người của Vưu Dật Tư uyển chuyển, nhẹ nhàng chạm đất.
Không bị ai phát hiện.
Cô nhìn quanh tòa nhà thì mới thấy hóa ra bên trong có thang máy đang hoạt động, quả nhiên nguồn điện ở đây đầy đủ, lần sau cô có thể đi thang máy đi làm.
Ký ức vừa rồi chỉ cho cô “cốt truyện” về thế giới này chứ không cho cô những kiến thức chi tiết tương ứng, cô phải học hỏi rất nhiều điều từ cách cư xử của người khác.
Vưu Dật Tư đút hai tay vào túi áo khoác, vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu quan sát.
Chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra sẽ có một chiếc xe chạy ra khỏi tầng hầm rồi quẹo ra ngoài.
Cô bước đến lối vào tầng hầm, nghiêng người sang một bên, hai tay ôm lấy bức tường, nhân lúc không có người liền lao về phía trước.
Trong ký ức đó, người ban đầu này có một chiếc ô tô, là một chiếc sedan màu xanh.
Vưu Dật Tư tìm chiếc xe theo trí nhớ của mình, đóng cửa lại, rút dây an toàn rồi cắm vào. Cô sờ bọc da mới tinh lạnh lẽo trên vô lăng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc đã lâu không ngửi, có hơi chấn động.
Kể từ khi cuộc khủng hoảng năng lượng nổ ra, cô đã lâu không lái thiết bị di chuyển cơ học rồi.
Mọi thứ đều được đầu tư vào sản xuất và chiến đấu, là một thành phố trung tâm dân cư khổng lồ với hàng trăm nghìn người, trên cùng một tuyến đường chỉ có hai chiếc xe điện chạy luân phiên.
Mặc dù cô đã từng lái xe điện, nhưng đó cũng là cách ngụy trang trong nhiệm vụ, một tên trùm ma túy ngồi trong toa xe đâm vào núi và thoát chết trong gang tấc, toàn bộ quá trình rất căng thẳng, chẳng có thời gian đâu mà hưởng thụ.
Vưu Dật Tư vặn chìa khóa xe, nghe thấy con quái vật bằng thép bắt đầu gầm lên, cuối cùng cô dùng tay phải kéo tay nắm xe.
Chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương lao ra khỏi bãi đậu xe, chưa tới cửa gara thì đã bị xà ngang chặn lại.
“Chủ căn hộ này, sắp đi làm muộn rồi à?” Nhân viên bảo vệ cầm tô mì thò đầu ra ngoài cửa sổ dặn dò: “Lái xe chậm thôi, không được tăng tốc, giới hạn bên ngoài là 30km/h.”
Vưu Dật Tư gật đầu: “Được.”
Chiếc xe thon dài từ từ hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Vưu Dật Tư ghi nhớ nguyên tắc nhập gia tùy tục, trên đường ở đây có rất nhiều xe nên việc lái xe chậm là điều bình thường.
Dù có sôi máu cũng không thể phá vỡ quy tắc.
Khi chiếc xe tiến về phía trước, ký ức về con đường dần dần thức tỉnh. Vốn là cô đang chậm rãi lướt qua một ngã tư, một chiếc ô tô bên cạnh đột nhiên cắt ngang trước mặt cô.
Người lái xe phía trước nhìn sang, hừ một tiếng: “Lái xe chậm thế? Cô không vội nhưng tôi đang vội đây nè! Ôi chao, quả nhiên là tài xế nữ, không biết lái thì đừng có lái nữa.”
Tài xế nữ ở phía sau từ từ ấn cửa sổ xuống.
Cô dựa vào cửa sổ hỏi chủ xe trước mặt: “Ở chỗ này của mọi người được phép chen hàng à?”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, tài xế phía trước thực sự cảm thấy hơi hối hận, sự kiêu ngạo đã tụt xuống, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cô lái xe chậm như vậy, ai lại không muốn vượt qua chứ?”
Người phụ nữ lạnh lùng gật đầu, chậm rãi ấn cửa sổ xe.
Người lái xe phía trước ngơ ra, không nghĩ ra cô chỉ hỏi một câu này rồi không nói gì nữa là có ý gì, giây tiếp theo, chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy chiếc ô tô thon dài đang lao về phía đuôi xe của mình!
Đậu má!
Người lái xe chưa kịp định thần, hai con mắt mở to, lập tức quay đầu lại, bẻ lái rồi đạp ga, không làm chủ được tay lái liền tông vào lề đường một cái rầm.
Tuy nhiên, khi anh ta kinh ngạc quay đầu lại thì thấy chiếc xe phía sau không hề bám theo mình mà như một con thoi đã đi qua khe hẹp giữa đuôi xe và làn đường bên kia, khoảng cách gần như bằng chiều rộng của thân xe của cô, chút va chạm giữa hai xe cũng chả có
Mọi người trong xe đều sững sờ.
Người phía sau tát anh ta một cái, giận dữ hét lên: “Anh bị bệnh à? Biết lái xe không đó?”
*
Trên thế giới này có quá nhiều người.
Vưu Dật Tư tuân thủ luật lệ giao thông, đến công ty vào giờ cao điểm buổi sáng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Ở thời đại cô sống, thành phố tập trung lớn nhất có dân số 420.000 người, diện tích 20.000 km2, tuy nhiên cô mới chỉ đi qua vài con phố trong thành phố này vậy mà đã nhìn thấy vô số người rồi.
Có người đi bộ, đỗ xe và sử dụng phương tiện giao thông.
Điều quen thuộc duy nhất là trong thành phố này cũng có xe điện đi qua các tòa nhà và chạy song song với ô tô. Chỉ có điều những toa xe điện ở đây chật chội và được sơn đầy màu sắc, toa xe rất dài và tốc độ rất nhanh.
Trên đường không có ai đọc báo hay nhìn xung quanh, bọn họ đều nghiện bấm thiết bị liên lạc của mình, dường như thiết bị liên lạc của họ có rất nhiều thú vui tốn điện.
Ngay cả ban ngày thì ở nhiều nơi vẫn có đèn LED đang sáng với đầy đủ loại màu sắc.
Thực sự là một thế giới nơi tài nguyên dồi dào tràn ngập.
Vưu Dật Tư ngước nhìn dòng chữ lớn “Starfish Entertainment” đóng đinh trên cửa tòa nhà rồi sải bước đi vào.
Vừa bước vào thang máy, cô lặng lẽ ép mình vào góc tường ô tô, đứng ở vị trí có thể quan sát mọi hướng.
Hôm nay không có nhiều người đến làm việc nên chỉ có mình cô vào thang máy. Đến tầng 20, thang máy không hề bị mất điện, cũng không hề bị kẹt hay phát ra tia lửa điện, hoạt động cực kỳ êm ái.
“Chị Vưu!” Lúc lên đến tầng lầu, một người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại nhìn sang, không thể tin được: “Sao chị lại đến sớm thế?”
Vưu Dật Tư sải bước ra khỏi thang máy, nói: “Đến làm việc.”
Người phụ nữ giơ điện thoại lên nhìn cô vừa bước vào văn phòng, nghe lại thì phát hiện điện thoại trên tay đã cúp máy, thế là vội vàng đi theo.
“Giới thiệu ngắn gọn thông tin nhiệm vụ của Tống Miên.” Vưu Dật Tư đặt túi vào bên tay rồi ngồi xuống.
Người phụ nữ: “…?”
Thông tin… nhiệm vụ?
Dương Na sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: “Ha ha! Chị Vưu thật biết đùa. Là thế này...”
Starfish Entertainment đã ký hợp đồng với hàng chục nghệ sĩ, họ đều là những người mới được ông chủ cũ ký hợp đồng lúc tùy hứng khi vừa bước vào giới giải trí, cũng có một số nghệ sĩ nửa mới nửa cũ, nửa hot nửa không hot bị ông ta lừa vào đây.
Bởi vì ông ta là thế hệ thứ hai giàu có nhàn rỗi, kinh nghiệm quản lý công ty có hạn chế đều đến từ Steam, chơi lâu ngày thì hứng thú cũng giảm dần, cảm thấy đó là gánh nặng lớn nên tùy tiện tìm đại một người bán tháo rồi bỏ chạy, bây giờ ông ta đang xem chó kéo xe trượt tuyết ở Alaska.
Ông ta thà đi xem chó còn hơn nhìn đám trai xinh gái đẹp này, đám trai xinh gái đẹp này sẽ gặp chuyện lớn.
Theo như lịch sử thì những thứ cùng loại sẽ tụ tập lại với nhau và con người chia thành từng nhóm. Gần mực thì đen, thì gần thì sáng.
Các nghệ sĩ được ông chủ cũ ký hợp đồng không có gì phải lo lắng.
Trong số đó, có ba tên cứng đầu muốn tiễn đi cũng không tiễn được, độ nổi tiếng không thể nói là rất cao, nhưng mỗi người đều có thành tích riêng về danh tiếng, mỗi người đều tự thống trị lĩnh vực riêng của mình.
Cố Trường Thanh là một tín đồ thời trang có kỹ năng diễn xuất kém, suốt ngày dựa vào mấy vai diễn mang lại tiếng cười cho mọi người mà mặt dày tham gia đủ loại thảm đỏ, không quan trọng cậu ta diễn như thế nào, quan trọng là cậu ta thể hiện gu thời trang nổi bật của bản thân.
Lâm Liệt Ảnh là một ca sĩ và vũ công thần tượng đã giải nghệ, có khả năng thay đổi khuôn mặt trong mười kiếp, tự tin rằng mình có thể trở nên nổi tiếng với vẻ đẹp của mình, đôi khi bản audio từ các buổi hòa nhạc của cậu ta vô tình bị rò rỉ, khiến mọi người bị bệnh viêm tai giữa.
Tống Miên là một nữ diễn viên ngôi sao đang lên, kỹ năng chuyên môn tốt, vấn đề là tính cách của cô ấy đặc biệt gợi đòn.
Nói một cách đơn giản, cô ấy là một kẻ thích kiếm chuyện, kiêu căng và kén chọn.
Khi ông chủ cũ còn ở đây, ông ta đặc biệt thích tính cách bá đạo này của cô ấy, thường xuyên cử cô ấy đi tham gia các chương trình giải trí.
Vì thế tính cách này không hề bị che giấu và nhận được rất nhiều lời chửi mắng.
Đừng nói nghe hay như vậy, thực ra bọn họ hoàn toàn không phải gọi là Starfish Entertainment mà là Mầm Tai Họa.
Sau khi ông chủ cũ bỏ chạy, gần như tất cả những người có thể tự mình tìm cách bỏ chạy cũng đã bỏ chạy gần hết, chỉ còn lại ba người này dù có muốn tiễn đi cũng không thể tiễn được.
Mấy nhân viên vẫn đang hỗ trợ công ty lo lắng đến mức đau lòng.
Họ cũng chỉ là người làm thuê, nếu nghệ sĩ đều bỏ chạy hết thì họ cũng sẽ chạy theo. Nhưng vẫn có nghệ sĩ ở lại Starfish Entertainment và đã ký hợp đồng cho công việc sau này, đặc biệt là Tống Miên, người vừa ký hợp đồng tham gia một chương trình giải trí huấn luyện quân sự với đội hình hùng hậu, nếu muốn tham gia chương trình giải trí thì phải cần nhân viên, không tham gia thì bồi thường, bây giờ họ vốn không còn tiền nữa, không ai có thể trốn thoát được.
Chủ đề hot search hôm nay chính là chuyện tình cảm của Tống Miên.
Tống Miên không nổi tiếng lắm, nhưng hot search cứ bùng nổ hết cái này đến cái khác.
Lần trước vừa làm khó một ngôi sao nam đã có gia đình rất được yêu thích trong một chương trình giải trí về phong cách sống, bị vô số người trong ngành chỉ trích, danh tiếng vốn đã kém lại càng tệ hơn.
Mấy ngày nay lại liên tục xảy ra scandal tình cảm.
Nếu đối phương là người bình thường thì cũng thôi đi, mấu chốt là đối phương là một ông sếp gần năm mươi tuổi. Tìm kiếm trên mạng chỉ có thể tìm được thông tin ông ta đã kết hôn cách đây vài năm, cũng không biết liệu cuộc hôn nhân này có còn tồn tại hay không.
Chuyện này đã trở nên ầm ĩ kể từ ngày hôm qua, mà Vưu Dật Tư với tư cách là người duy nhất trong số họ có thể lo liệu mọi việc, vì ông chủ đã bỏ trốn nên đã buông bỏ bản thân từ lâu, mặc kệ mọi việc ở công ty.
Dương Na nói xong thì lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Vưu Dật Tư.
Nguồn tài nguyên duy nhất còn lại trong tay công ty bọn họ có lẽ đều ở chỗ Vưu Dật Tư, nếu Vưu Dật Tư không quan hệ xã hội và không giải quyết được nữa thì họ thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông xuôi, không làm nữa.
Vưu Dật Tư nói: “Tống Miên đang ở đâu?”
“A, cô ấy đang ở nhà, em bảo cô ấy đừng ra ngoài.” Dương Na vội vàng nói, cô ấy không tin hôm nay Vưu Dật Tư thật sự sẽ đến, cho nên không gọi trước bảo Tống Miên tới, bây giờ nhất thời vẫn còn hơi xấu hổ: “Chị Vưu, em sẽ lập tức gọi cô ấy đến.”
“Được.” Vưu Dật Tư gật đầu: “Sau khi gọi cô ấy xong thì cô tiện thể giúp tôi mua bữa sáng luôn, cảm ơn.”
Dương Na ngơ ra: “Ồ, được thôi, chị muốn Starbucks...”
“Một hộp thịt hộp ăn trưa, một gói bánh quy nén, thêm một bình nước nóng.” Vưu Dật Tư thuần thục nói, sau đó lại nghĩ đến nguồn tài nguyên dồi dào trên thế giới này, liền phung phí nói: “Thêm chút đường vào.”
Dương Na: “...”
*
Hãy so sánh thử trình độ ở thời đại của chị Vưu nào:
Khu đô thị chính của thành phố Trùng Khánh có diện tích khoảng 28.000 km2 và có dân số thường trú là 20 triệu người. Thành phố của chị Vưu có diện tích 20.000 km2 và dân số 420.000 người.