Dương Na đóng cửa đi ra khỏi văn phòng, nhân viên bên ngoài liền vây quanh cô ấy.

“Chị, chị Vưu nói gì vậy? Chúng ta còn làm không?” Nhân viên đều lo lắng, không biết công ty tồi tàn này có thể tồn tại được bao lâu nữa.

Một lúc sau, Dương Na mới nặng nề ngẩng đầu lên.

“Chị không nghĩ tình hình lạc quan lắm đâu.” Cô ấy nói từng chữ với vẻ mặt nghiêm túc, nặng như ngàn cân: “Chị Vưu đã dùng cách nói mỉa mai để nói với chị rằng công ty hiện đang phải đối mặt với áp lực kinh tế lớn như thế nào.”

Những người khác: “?”

“Chị ấy nói muốn ăn thịt hộp ăn trưa cho bữa sáng.” Giọng điệu của Dương Na dần trở nên buồn bã: “Chị ấy còn muốn ăn bánh quy nén, trộn với nước nóng và thêm chút đường nữa.”

Những người khác: “…”

Công ty của chúng ta sắp toang đến nơi rồi.

*

“Vưu Dật Tư? Chị ta muốn lo chuyện này à?” Tống Miên sau khi ngồi lên xe thì cảm thấy buồn cười, cô ta cười lớn: “Chị ta quan tâm đến quan hệ công chúng từ lúc nào vậy? Đừng vì công ty chỉ còn lại vài người mà lại hoảng loạn định tìm đường thoát chứ?”

“Vậy chị cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Na hỏi.

Tống Miên không chớp mắt: “Bỏ chút tiền ra ngoài không được à?”

“Tiền đâu?”

Cả hai đều im lặng.

Tống Miên kéo khẩu trang lên, chỉnh lại mũ và kính, thấy tài xế taxi không để ý thì dựa vào cửa thấp giọng chửi: “Mẹ kiếp.”

“Lát nữa chị tới công ty thì có thể nói chuyện với chị Vưu, mặc dù chúng ta sắp toang rồi, nhưng nguồn tài nguyên cuối cùng vẫn nằm trong tay chị ấy, nói không chừng chúng ta có thể còn chuyển mình được.” Giọng nói của Dương Na lộ ra vẻ rộng lượng, cô ấy cầm chiếc túi nhựa trong siêu thị, nói: “Chị với tên sếp già đó rốt cuộc là sao vậy?”

“Mẹ nó, có thể trách tôi à? Với cái dáng vẻ xấu xí của ông ta mà ông ta dám nói ông ta và tôi đang yêu nhau hả? Nhìn thế nào đi nữa cũng thấy là mấy tin đồn kiểu sugar daddy, nếu ông ta không bỏ ra xấp xỉ một triệu thì tôi có thể nhìn trúng ông ta chắc?” Tống Miên càng nói càng to, khó khăn lắm mới kìm nén lại được, cô ta che miệng, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói: “Dù sao thì đó là vấn đề của tên sếp già, không nói với cô nữa.”

“Alo?”

Tống Miên ở đầu bên kia đã cúp máy.

Dương Na bất lực gõ cửa phòng làm việc của Vưu Dật Tư, đặt bữa sáng của cô lên bàn.

Cấp trên đã nói như thế nhưng cô ấy thực sự không dám làm vậy, ngoài mấy món Vưu Dật Tư chỉ ra, cô ấy còn mua một túi bánh mì nhân bơ mới nướng và một cốc cacao nóng.

“Để đó đi.” Vưu Dật Tư đang nhìn tập tin trên màn hình, xem một cách rất nghiêm túc.

Dương Na nhẹ nhàng đặt đồ xuống, trong lòng có chút cảm động, băn khoăn không biết hôm nay có phải chị Vưu cuối cùng đã chịu làm việc chăm chỉ hay không, mắt cô ấy vô tình liếc nhìn sang thì thấy Vưu Dật Tư đang tìm kiếm trên Baidu: Kết quả của cuộc điều tra dân số toàn quốc lần trước.

Dương Na: “...”

Lúc cô ấy thực sự buồn chán thì thỉnh thoảng cũng sẽ lấy việc công làm việc riêng, tìm kiếm những thứ hoàn toàn không liên quan như vậy, cô ấy hiểu mà. Xem ra không liên quan gì đến làm việc chăm chỉ cả.

Vưu Dật Tư xem xong thì hơi im lặng.

Đây không chỉ là thời đại có tài nguyên dồi dào mà còn là thời đại của dân số cực kỳ đông đảo.

Một đất nước có hàng trăm triệu dân.

Đây quả là một thế giới hòa bình.

Cô im lặng cầm chiếc túi Dương Na vừa đặt xuống, lấy hộp thịt hộp và bánh quy ra, sau đó lại đưa tay vào, tay hơi khựng lại, rồi lấy ra hai món còn lại.

Một miếng bánh mì nóng hổi và một ly nước nghi ngút khói.

Cô mở nắp ra nhìn, có màu nâu, có thể ngửi thấy mùi ngọt nồng nặc.

Vưu Dật Tư cau mày nhìn Dương Na.

Tình trạng ô nhiễm nguồn nước ở đây chắc không nghiêm trọng đến thế này đâu, cô bình thường có thể uống được nước uống sạch.

Dương Na bắt gặp ánh mắt của cô, vội vàng nói: “Chị Vưu, em nhân tiện mua thêm cacao nóng, đây cũng là nước có thêm đường.”

Vưu Dật Tư dời tầm mắt, nói: “Cảm ơn.”

Cô nói xong nhưng cũng không đụng vào, sau đó bắt đầu tìm kiếm trên Baidu: Cacao nóng.

Hóa ra đó là một thức uống làm từ sôcôla.

Sôcôla ở thế giới của bọn họ không phải là thực phẩm bổ sung thể chất hiếm thấy.

Vưu Dật Tư nghĩ đến một thanh sôcôla được nhân viên ở căn cứ chuyền tay nhau, trong lòng cô tràn đầy xúc động, cuối cùng cũng cầm lên uống một ngụm.

Thực sự rất ngon, thảo nào ai cũng muốn uống nó.

Cô không thèm ăn mà lại nhấp một ngụm nữa rồi mới hỏi Dương Na: “Bánh mì này cũng vậy à?”

“A, em tiện tay mua đó, vừa mới nướng ở tầng dưới, mùi thơm phức luôn.” Dương Na giải thích nói, tại sao cô ấy lại thấy hôm nay chị Vưu hơi kỳ lạ nhỉ, uống một cốc cacao nóng lại giống như uống rượu vang đỏ năm 1982 vậy.

Vưu Dật Tư gật đầu rồi cầm lên cắn một miếng. Phần nhân kem nóng ngọt lịm tràn ra, cô nhất thời không kịp chuẩn bị, chân đá ghế lùi về phía sau một bước lớn, đụng vào tường như gặp phải kẻ ám sát.

Dương Na vừa mới bắt đầu thu dọn đồ đạc: “...?” Chị Vưu đang làm gì vậy?

Vưu Dật Tư im lặng một lát rồi nói: “Bánh có nhân à?”

Dương Na sửng sốt một lát: “Đúng… đúng rồi ạ, nhân kem.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Được, nhớ rồi.”

Trông dáng vẻ của cô rất trang trọng, Dương Na có chút bối rối, bắt đầu tự hỏi chị Vưu có phải bị đả kích gì hay không.

Một lúc sau, cô ấy đi ngang qua bàn của Vưu Dật Tư, lại vô tình liếc mắt nhìn. Cô đang tìm kiếm trên Baidu: Sản lượng lương thực và giá dầu.

Dương Na: “...” Cô ấy cảm thấy nghi ngờ là đúng.

Tống Miên lén lút đi đến công ty, ra khỏi thang máy, cuối cùng cô ta cũng cởi khẩu trang và mũ ra, sốt ruột tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu dặm lại phấn trang điểm.

Dương Na đóng cửa lại, vừa đi ra đã nhìn thấy cô ta nên vội vàng đi tới hỏi: “Trên đường chị cũng để như vậy đi tới đây à?”

Tống Miên quay mặt đi, tiếp tục vỗ nhẹ lớp da dưới mắt, nói: “Tôi đã che kín lắm rồi! Đội mũ và đeo khẩu trang nữa, không có ai nhận ra đâu.”

Dương Na không nói câu nào, nhìn một lượt bộ vest của thương hiệu C nào đó rồi đến chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá, sau đó nhìn bộ móng tay to tướng trên tay và đôi giày cao gót đế đỏ ở chân cô ta mà muốn véo cô ta một cái.

“Tổ tông ơi! Chị ăn mặc như thế này đến Starfish Entertainment thì ai mà nghĩ chị là người khác đâu chứ?”

Tống Miên khựng lại, sau đó sốt ruột nói: “Thì cũng đã đến rồi đấy thôi!”

Dương Na cố nhịn hít vào một hơi, khịt mũi, lời nói ra liền rộng lượng, nghĩ thông rồi.

“Bỏ đi, chị vào trong nói chuyện với chị Vưu đi.”

Tống Miên trang điểm xong liền cầm túi xách đi đến văn phòng.

Vừa bước vào, cô ta đã ngồi trên ghế sô pha nói: “Chị định làm gì đấy chị Vưu?”

Vưu Dật Tư khoanh tay, cách một cái bàn nhìn thẳng vào cô ta. Vẻ mặt bình tĩnh và thận trọng đó khiến Tống Miên hơi khó chịu, sau đó cô hỏi: “Chuyện tình cảm của cô là thế nào?”

Nói đến chuyện này là Tống Miên lại thấy tức.

Cô ta ném túi xách lên bàn, hét lên: “Mấy người không thấy chuyện đó quá đáng à? Tôi, Tống Miên, là một nữ diễn viên ngôi sao đang lên, có tương lai tươi sáng. Tôi còn trẻ nhưng đã có sáu tác phẩm nổi tiếng, số người theo đuổi tôi đang xếp hàng đến tận Canada kìa, một tên già nói yêu đương với tôi thì sẽ được yêu đương với tôi chắc?”

Vưu Dật Tư nâng cằm, ý nói tiếp tục.

Tống Miên nghẹn ngào một lúc, khí thế đột nhiên dịu lại, cô ta nói: “... Ông ta đe dọa tôi.”

Vốn tưởng rằng Vưu Dật Tư sẽ có phản ứng gì lớn lắm, nhưng không ngờ cô vẫn hất cằm bình tĩnh nói: “Lấy được bằng chứng gì của cô rồi?”

Tống Miên lại nghẹn họng, khí thế của cô ta hoàn toàn suy yếu.

“Chỉ là…” Dưới cái nhìn lo lắng của Dương Na, cô ta chậm rãi nói: “Chỉ là… trong một bữa tiệc rượu, tôi đã uống quá nhiều, pha vài trò đùa bị ông ta lén quay video lại.”

Dương Na suýt chút nữa đã bất tỉnh nhân sự.

Cái miệng rộng đó của Tống Miên thì có thể pha trò đùa tốt lành gì đâu, 100% là không được phép phát sóng, nếu bị lộ ra có lẽ sẽ còn hơn vụ bê bối tình cảm này nữa.

Vưu Dật Tư gật đầu: “Đùa gì thế?”

“...” Khí thế kiêu ngạo của Tống Miên đột nhiên trở nên lùn tịt trước mặt cô, cô ta nói thật: “Thì nói… ngôi sao nam đã kết hôn đó, trong ba phút đã...”

Trong phòng hơi im lặng.

Vưu Dật Tư im lặng một lúc rồi nói: “Sao cô biết?”

“Tôi là nghe bạn tình của anh ta nói thôi...” Tống Miên càng nói càng mất tự tin: “Bạn tình của anh ta là một người chị em tôi quen trong đoàn phim. Cô ấy có thân hình nóng bỏng, nhưng cô ấy cũng chẳng kín miệng lắm, chuyện gì cũng nói ra bên ngoài, nhưng đã được bộ phận quan hệ công chúng gạt bỏ đi rồi.”

Dương Na chợt ngơ ngác: “Thì ra lần trước cô chế giễu anh ta trong chương trình giải trí cũng là vì chuyện này.”

Tống Miên vẫn rất tức giận.

“Nếu lần trước không phải tôi bị anh ta khiến cho chịu thiệt như vậy thì lần này tôi có nhường nhịn như thế không?”

Dương Na gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cũng biết nếu dùng danh tiếng của bản thân để đối đầu với anh ta thì đơn giản giống như lấy trứng chọi đá, sao băng va vào địa cầu.”

Tống Miên trợn mắt nhìn chẳng giống một ngôi sao nữ chút nào.

“Được, tôi hiểu rồi.” Vưu Dật Tư buông tay xuống, kết luận: “Không thể trực tiếp phủ nhận bởi vì trong tay đối phương có bằng chứng, mục đích của ông ta là buộc cô phải ngầm thừa nhận, sau đó phát triển quan hệ với cô phải không?”

“Đúng.” Giọng điệu của Tống Miên không mấy dễ chịu.

Vưu Dật Tư cầm cốc giấy lên nhấp một ngụm ca cao nóng rồi nói: “Việc này cũng dễ giải quyết thôi, vì cô đã uống rượu với ông ta nên nếu biết lịch trình của ông ta thì hãy gửi cho tôi, càng chi tiết càng tốt.”

Tống Miên không hiểu ý cô, chớp đôi mi dài: “Làm gì vậy, ý muốn đàm phán với ông ta à?”

Đàm phán? Cũng khá giống vậy.

Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Cô gửi cho tôi trước đi.”

Tuy rằng Tống Miên hơi bối rối, nhưng thấy dáng vẻ Vưu Dật Tư có vẻ có chút tự tin, không khỏi thắc mắc khi bỏ chạy liệu ông chủ cũ có để lại thế lực nào không, có thể để bọn họ dùng để trao đổi lợi ích với tên sếp già kia. Cô ta không khỏi cảm thấy có chút hy vọng.

Cô ta suy nghĩ rồi nói: “Tôi không có lịch trình, nhưng tôi có thể dụ ông ta.”

Vưu Dật Tư thực sự nhìn cô một cách tán thưởng.

Cô nói: “Nếu sinh đúng thời điểm thì cô sẽ là một người tài giỏi, nói không chừng có thể trở thành đồng nghiệp của tôi.”

Dương Na: “...?”

Tôi, với tư cách là một người quản lý vậy mà chưa bao giờ nghe nói đến phẩm chất cần thiết này, là tôi chưa đủ tốt à?

Sau khi uống xong cacao nóng trong cốc, Vưu Dật Tư vẫn muốn uống thêm, nhưng hiện tại cô chưa vận động nhiều nên cũng không cần hấp thụ quá nhiều đường, cô vẫn đặt cốc giấy xuống rồi nói với Dương Na: “Hai ngày sau lại giúp tôi mua thêm một cốc cacao nóng, cảm ơn.”

“... Dạ chị Vưu.”

Dương Na cũng bối rối, tại sao phải uống cacao nóng thường xuyên và đủ định lượng như vậy? Chị Vưu gầy như vậy, chẳng lẽ còn cần giảm cân nữa à?

Cô ấy vò đầu tiện tay thu dọn rác trên bàn, nghe thấy Tống Miên nói: “Tôi đã gửi tin nhắn cho ông ta rồi, chị Vưu định đàm phán với ông ta thế nào?”

Vưu Dật Tư tắt máy tính, bình tĩnh nói: “Dù sao đây cũng là xã hội hòa bình, dùng cách mềm yếu trước đã.”

Cô đứng dậy nhặt túi xách lên, Tống Miên chợt nhận ra cô lúc này đặc biệt khiến người khác cảm thấy an toàn nên cũng vội vàng đứng dậy, đi theo cô qua hành lang đứng chờ thang máy.

“Mềm? Mềm thế nào?” Tống Miên hơi tò mò, là muốn cho ông ta lợi ích gì sao?

Vưu Dật Tư nhấn nút thang máy: “Cướp kho video của ông ta rồi phá hủy nó.”

Tống Miên gần như giật gót, nhìn cô như nhìn ma, một lúc lâu sau mới nói: “Chị Vưu, không ngờ chị cũng khá có năng lực đấy, còn cứng thì sao?”

Cửa thang máy mở ra, Vưu Dật Tư bước vào với đôi chân dài và đôi bốt da bóng loáng.

“Giết ông ta.”

*

Cy: Wow, rất dứt khoát, em thích lắm chị ơi (*´∀`)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play