Tống Miên suýt chút nữa đã bị trượt chân ngã xuống.

Giết ông ta? Vưu Dật Tư, chị có muốn nghe thử những gì mà chị đang nói không?

Trạng thái tinh thần của chị có bình thường không?

Cảm giác như sau khi ông chủ bỏ chạy, Vưu Dật Tư thực sự đã bị đả kích.

Toàn bộ con người cô đã hoàn toàn thay đổi, thái độ đối với cô ta thật khó diễn tả, đồng thời cô cũng toát ra sát khí và khí chất quyết đoán.

Trước đây Vưu Dật Tư chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của bọn họ, chỉ bận rộn đưa ích lợi cho Phí Lưu - tên mà cô đang nắm trong tay. Nghe nói cô cũng được sếp cũ thuê vào công ty với mức lương cao, họ chưa bao giờ biết sếp cũ định làm gì, dựa vào đâu mà mọi chuyện của bọn họ lại phải nghe theo chỉ dẫn của Vưu Dật Tư?

Mãi đến hôm nay thì Tống Miên mới cảm thấy nếu xảy ra chuyện lớn thì Vưu Dật Tư vẫn sẽ đứng ra giải quyết.

Chỉ là không đáng tin cậy lắm.

Dù có bồn chồn thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, dẫm lên đôi giày cao gót mà đi theo Vưu Dật Tư ngồi vào chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương.

Vưu Dật Tư thắt dây an toàn, nhìn thẳng về phía trước, hỏi cô ta: “Mục tiêu ở đâu?”

… Cách dùng từ gì vậy?

Mặt Tống Miên gần như nhăn lại, nói: “Tiệc đêm Lưu Kim, tôi đã gửi cho chị rồi.”

Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Thắt dây an toàn vào.”

Tống Miên còn đang suy nghĩ ngồi ghế sau thì thắt dây an toàn gì, chợt nghĩ đến có người nói kỹ năng lái xe của Vưu Dật Tư có vẻ đặc biệt kém, cô ta lập tức muốn xuống xe, buột miệng nói: “Hay là chúng ta bắt taxi đi?”

“Sẽ thu hút sự chú ý của những người không liên quan.” Vưu Dật Tư nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, đưa tay chỉnh lại gương, thu tầm mắt lại, nói: “Mau lên.”

Tống Miên: “...” Đây là đang làm gì thế, sao giống như bọn họ đang âm mưu ám sát người khác vậy?

Cô ta khó chịu kéo dây an toàn xuống.

Ngay lúc thắt dây, cô ta đột nhiên cảm thấy một lực rất lớn kéo cô ta ra khỏi sợi dây về phía trước, sau đó cô ta lại bị dây an toàn siết chặt trong gang tấc.

Mẹ kiếp!

Tống Miên gần như nôn mửa, đợi đến khi ngã lưng xuống chỗ tựa lưng, cô ta sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to, điên cuồng đập cửa sổ.

“Đù má! Vưu Dật Tư chị đang vượt quá tốc độ rồi! Chậm lại! Chậm lại!”

Tốc độ xe hơi chậm lại, Vưu Dật Tư cầm vô lăng nghiêng đầu nhìn sang bên, nhướn mày khó hiểu: “Hả?”

Bãi đậu xe này vắng tanh không một bóng người, hơn nữa không có biển hạn chế tốc độ, cô lái xe ra ngoài với tốc độ bình thường để tiết kiệm thời gian.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ sắp chết của Tống Miên, Vưu Dật Tư có lẽ đã hiểu ý cô ta, đạp phanh dừng lại rồi vào số đỗ xe.

Tống Miên vẫn còn bàng hoàng, cô ta vội hít một hơi, lồng ngực phập phồng, suýt chút nữa đã trải nghiệm cảm giác người bay phía trước quỷ thì đuổi theo sau rồi.

Cô ta vừa định nói con mẹ nó có phải chị đã coi chân ga là phanh không thì thấy người phụ nữ ngồi ở ghế lái quay người lại, một tay cầm vô lăng, tay còn lại tựa vào lưng ghế, kiên nhẫn hỏi cô ta: “Sợ rồi à?”

Câu nói tục tĩu kia của Tống Miên liền nghẹn lại.

Ban đầu vốn Vưu Dật Tư thật sự định hỏi cô ta có sợ không, dù sao thời đại này trên đường có rất nhiều người, xe nào cũng chạy chậm rãi nhàn nhã, có lẽ cư dân ở đây đã quen với tốc độ này nên không thích ứng được cách lái xe của cô.

Nhưng Tống Miên liếc nhìn cô, chớp đôi lông mi dài của mình, sau đó quay đi nói: “Không... không có, chị lái xe chậm lại một chút, tôi chỉ nói ở đây có giới hạn tốc độ thôi.”

Vưu Dật Tư gật đầu, quay đầu lại, một tay đẩy cần số, tay kia quay vô lăng rồi đổi sang hướng khác.

“Tôi sẽ lái chậm lại.”

Lạ lắm nhé.

Tống Miên nhìn một lúc rồi chột dạ dời tầm mắt đi.

Khuôn mặt vẫn như vậy, con người vẫn như vậy, nhưng tại sao hôm nay cô ta lại có cảm giác Vưu Dật Tư hôm nay…

Hơi bị ngầu… thế?

Vưu Dật Tư vừa lái xe vừa quét màn hình xe, nhấn nút giọng nói: “Dẫn đường đến tiệc đêm Lưu Kim.”

Xe vừa ra khỏi bãi đậu xe, Tống Miên đã không nhịn được nữa: “Phía trước có camera, chị tốt nhất nên kiềm chế lại, đừng vượt tốc độ.”

“Thật à?” Vưu Dật Tư nói giữa tiếng dẫn đường lái xe về phía trước, đôi mắt lạnh lùng như kiếm của cô liếc nhìn chiếc camera nhấp nháy treo ở ngã tư, rồi thu lại tầm mắt: “Tôi quen rồi.”

Tống Miên: “...” Nhìn không ra chị là kẻ ngoài vòng pháp luật đấy. Điểm số đủ để trừ không vậy?

Thảo nào người khác không dám đi xe của chị.

Tống Miên tiếp tục tức giận lẩm bẩm: “Lần trước tôi không chú ý chuyển hướng, suýt nữa đã lái xe sai hướng nên cầm đi trừ một điểm, ngày hôm sau liền lên hot search. Đám antifan đó rất biết cách đào bới, đến lúc đó chị phóng quá tốc độ vượt đèn đỏ rồi thì bọn họ sẽ đào bới mà nói xe bảo mẫu của ngôi sao Tống Miên bất chấp luật lệ giao thông, bắt nạt người khác, chúng ta chỉ có thể cùng chết.”

“Trừ điểm?”

“Đúng thế, chị không cầm đi trừ điểm à?”

“Ừ.” Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Lần sau tôi sẽ làm.”

Tống Miên: “...”

Tôi đang tham gia chuyến xe chạy như bay của ngày tận thế nào vậy?

Nhưng không ngờ suốt đường đi Vưu Dật Tư lại lái xe rất ổn định, ngoài việc thỉnh thoảng khiến cô ta lo lắng, sợ cô lại muốn đạp ga tăng tốc ra thì đến cả đoạn đường bị kẹt xe phải nhích từng chút một về phía trước mà cũng không khiến cô ta bị say xe chút nào.

Quả nhiên chẳng lẽ người khác không dám ngồi xe của chị ấy là vì thường xuyên chạy quá tốc độ à?

Lúc hai người đến trước cửa tiệc đêm Lưu Kim thì đã là buổi trưa, Tống Miên vừa định tháo dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy Vưu Dật Tư lướt qua cửa khách sạn lộng lẫy.

Cô ta im lặng một lúc, sau đó nói: “Chị đi đâu vậy?”

“Đi chéo lên phía trước, hướng mười giờ có một nhà hàng hai tầng, ở đó có thể quan sát tung tích của ông ta.”

Tống Miên: “...”

Tống Miên: “Chị nghiêm túc đấy à?”

Vưu Dật Tư đậu xe xong rồi nói: “Cô cũng có thể chọn nơi khác để giết thời gian, tôi sẽ ở lại đây nằm vùng.”

Nằm vùng là động tác đòi hỏi sự kiên nhẫn và sự tập trung cường độ cao, nếu không được đào tạo đặc biệt thì rất khó thực hiện. Vưu Dật Tư hiểu được sự không đồng ý của cô ta, ý nói cô có thể thực hiện một mình.

Tống Miên nín thở trong cổ họng, muốn phun ra nhưng rồi lại dừng lại, cuống họng không thể chuyển động lên mà cũng chẳng xuống nổi.

Sau khi theo Vưu Dật Tư ra khỏi xe, cuối cùng cô ta cũng nói: “Chị nói thẳng đi, có phải chị cần gặp người gì đó mà không tiện để tôi gặp không?”

Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất mà cô ta có thể nghĩ ra, Vưu Dật Tư cả ngày nay kỳ lạ như vậy, giống như bị quỷ nhập vào vậy, lại còn giết người rồi là kẻ ngoài vòng pháp luật, bây giờ lại còn nằm vùng, thật khó để không nghi ngờ cô đang chơi một trò đùa nhàm chán nào đó.

Nhìn thấy Vưu Dật Tư nhướng mày, Tống Miên cắt ngang lời cô trước, giơ tay ngăn cản: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Chắc chắn ông chủ đã giao cho chị một số thứ mà người khác không thể biết, nhưng dù sao chị cũng đã dẫn tôi theo rồi thì tại sao lại không muốn cho tôi gặp thế?”

Tống Miên bối rối, nhưng rất nhanh đã tìm ra lời giải thích cho sự nghi ngờ của mình, tiếp tục nói: “Muốn tôi làm vật che chắn? Hay là muốn cho đối phương biết chị thật sự đang cố gắng vì quan hệ công chúng của chúng ta?”

Tống Miên không tin vào ma quỷ: “Tôi và ông chủ có quan hệ rất tốt, thật sự không có gì mà chị không thể nói với tôi, tôi sẽ cùng đợi với chị.”

Vưu Nhất Tư nhìn cô, nhíu mày nói: “Tùy cô thôi.”

Dáng người cô cao lớn, quay người lại và bước đi với những bước dài. Với mái tóc gợn sóng kiểu Pháp buông lỏng phía sau, cô vẫn với sự kết hợp đơn giản như áo gió, quần jeans và bốt da cũng được cô mặc lên vô cùng có khí chất.

Với ngoại hình xuất chúng cùng với tỷ lệ cơ thể nổi bật như vậy, Tống Miên thực sự đã từng nghĩ tại sao Vưu Dật Tư không có hứng thú bước vào ngành người mẫu, điều đó chẳng phải thú vị hơn một người quản lý suốt ngày bận rộn giải quyết rắc rối à?

Tống Miên lại kéo nón xuống, thận trọng nhìn xung quanh, đẩy kính lên rồi thập thò bước từng bước nhỏ đi theo cô.

Trên tầng hai của nhà hàng, Vưu Dật Tư tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, sau đó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định gọi món.

Tống Miên kéo rèm xuống, quét mã rồi hỏi: “Chị gọi món gì?”

Vưu Dật Tư thản nhiên nói: “Món có calo bình thường là được.”

Tống Miên gật đầu: “Được.”

Một lúc sau, người phục vụ bưng đồ ăn đi tới, trên chiếc bàn lớn bày đầy dĩa lớn dĩa nhỏ. Vưu Dật Tư lúc này mới rời mắt khỏi cửa sổ, sau đó nhìn bốn món thịt, ba món chay, hai món canh tổng cộng chín món lớn trên bàn, cô sửng sốt một lúc không nói nên lời, quên cả phản ứng.

Tống Miên nhìn thấy đôi đồng tử run rẩy ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh của cô thì tưởng mình đã nhìn thấu, nên khoanh tay với lòng bàn tay hướng lên trên, quét từ giữa bàn sang hai bên, lại đưa ra, nhìn cô rồi nhún vai nói một cách tự nhiên: “Bình thường tôi toàn ăn như mèo hửi, nếu đã ăn với lượng calo bình thường thì phải ăn nhiều chút.”

Ánh mắt Vưu Dật Tư trầm xuống, đầu cũng không rời khỏi bàn.

Một lúc sau, cô ngước lên và nhìn thấy Tống Miên đang ăn uống vui vẻ.

Vưu Dật Tư khựng lại, lấy điện thoại ra rồi cố định vị trí chĩa về phía cửa sổ xong sau đó mới cầm đũa lên.

Cô chỉ vào một món ăn, hỏi Tống Miên: “Đây là món gì?”

Tống Miên đang gặm đùi thỏ, ngẩng đầu nói: “Gà xào ớt.”

Vưu Dật Tư chỉ vào một món khác: “Món này thì sao?”

“… Thịt thỏ ướp lạnh.”

“Món này?”

“Thịt bò nướng măng.” Tống Miên hiểu ra, cau mày nói: “Chị đang làm gì vậy? Đừng hỏi nữa, tôi tự có tính toán, ăn có một bữa này thôi thì có sao đâu?”

Vưu Dật Tư hít một hơi dài.

Tôi thì không có tính toán gì cả.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhấc được chiếc đũa của mình lên.

Đầu tiên cô gắp thịt thỏ ướp lạnh mà Tống Miên đã gắp nhiều nhất. Đôi đũa vừa hạ xuống đã phủ đầy dầu đỏ và ớt, khi lấy ra là một miếng thịt thỏ nhiều thịt.

Vưu Dật Tư không biết tâm trạng của mình như thế nào, cẩn thận cho vào miệng, dùng răng nanh cắn thành từng miếng nhỏ.

Độ dai, kết cấu và hàm lượng chất béo hoàn toàn khác với thịt khô vắt sạch nước rồi được nén trong lon.

Đó không phải là mùi muối nặng được thêm vào để bảo quản chất lượng mà là mùi thơm của dầu thực phẩm trộn lẫn với nhiều loại gia vị chưa từng thấy qua bao giờ. Có một loại mỹ vị phóng túng không quan tâm đến ngày mai, không cần tính toán, không cần cân nhắc.

Tống Miên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vưu Dật Tư đang ăn chậm rãi nhưng đâu vào đấy, chiếc mũi thẳng và trắng còn hơi đỏ.

Không… đến nỗi vậy chứ?

Nhà hàng này nấu không cay lắm, còn có người không ăn được cay à?

Cô ta bối rối nghĩ thầm.

Người mà Vưu Dật Tư đang đợi không biết khi nào mới đến, Tống Miên đội mũ, đeo khẩu trang, đợi người phục vụ dọn đĩa lại gọi thêm hai cốc trà hoa quả.

Chờ mãi chờ mãi đến nỗi cô ta đã buồn ngủ muốn chết, ngẩng đầu ngáp dài, trong khi mặt Vưu Dật Tư vẫn vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang chụp ảnh selfie, cũng không dùng điện thoại.

“Tên đó vẫn chưa đến à?” Tống Miên sắp không thể mở nổi mắt ra nữa, trò hề hai ngày nay khiến cô ta trằn trọc cả đêm, buồn ngủ muốn chết: “Còn phải đợi bao lâu nữa đây...”

Vưu Dật Tư không trả lời, một lúc sau, cô nhìn thấy Tống Miên đã nằm trên bàn ngủ say.

Mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, ánh sáng mờ dần. Đột nhiên, ánh mắt Vưu Dật Tư chăm chú, phát ra một luồng khí lạnh hướng tới mục tiêu.

Cô nhanh chóng cất điện thoại đi, vén rèm, tóc bay tứ tung, đôi chân dài bước nhanh xuống lầu.

Sau đó cô mở cửa rồi ngồi lên xe, quẹo ra khỏi bãi đậu xe rồi lái theo phía sau một chiếc ô tô màu đen.

Trương Đống Quốc, chủ tịch một công ty Internet.

Trong hai ngày qua, những người xung quanh thấy ông ta tràn đầy hứng khởi, không cần nói ra cũng biết ông ta đã gặp được chuyện vui mà mọi người đều biết này.

Trương Đống Quốc cảm thấy tuổi trẻ của mình đã quay trở lại.

Khi một người đến tuổi trung niên, của cải và tài nguyên đã tích lũy đến một mức độ nhất định thì những lợi ích thông thường không còn có thể kích thích thần kinh lão hóa của ông ta nữa.

Nhu cầu trong cuộc sống của con người cũng chỉ có tiền tài và sắc dục, ông ta đã giàu có đến đỉnh điểm nên chỉ có tình dục mới mẻ mới có thể khiến trái tim ông ta rung động.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Miên, Trương Đống Quốc cảm thấy như nghe thấy tiếng hoa xuân nở rộ và tiếng chim ác là kêu bên tai, xung lực trẻ trung quay trở lại cơ thể.

Ông ta thích cô ta, dùng thủ đoạn gì để có được cô ta cũng không quan trọng.

Bỉ ổi cũng được mà không từ thủ đoạn cũng được, tóm lại là trong đời ông ta đã làm rất nhiều việc như vậy, có làm thêm một việc nữa cũng không có gì to tát.

Sau khi bước ra khỏi tiệc đêm Lưu Kim, Trương Đống Quốc hỏi trợ lý: “Tống Miên vẫn không phủ nhận à?”

“Vâng.” Người trợ lý nói: “Có lẽ cô ấy đã từ bỏ rồi.”

Trương Đống Quốc gật đầu, khá hài lòng nói: “Coi như cô ấy nghe lời, hẹn cô ấy tối mai ra ngoài, có tiệc rượu.”

Cũng may Tống Miên không hành động hấp tấp, trong tay Trương Đông Quốc còn có thứ không thể để lộ ra được, nếu Tống Miên có suy nghĩ muốn phản kháng thì ông ta sẽ âm thầm ném mấy thứ ở phía sau ra cho đến khi Tống Miên không còn đường thoát mới thôi.

Đây là một bài kiểm tra phục tùng, ông ta giống như một bàn tay khổng lồ ở hậu trường, dễ dàng kiểm soát tình hình.

Người trợ lý lái xe ra đường lớn, khi đi đến một khu ngoại ô dân cư thưa thớt, đột nhiên xe va chạm mạnh rồi dừng lại giữa chừng.

Trương Đống Quốc thờ ơ hỏi: “Sao thế?”

Tài xế bối rối quay đầu báo cáo: “Sếp, có lẽ lốp xe bị đinh chọc thủng rồi.”

“Đinh ở đâu ra vậy, xui xẻo quá thể?” Trương Đống Quốc nói: “Lốp dự phòng ở phía sau, đi thay đi.”

Tài xế và trợ lý gật đầu rồi bước ra khỏi xe.

Trương Đống Quốc cũng bước xuống xe, vừa đóng cửa lại, một chiếc xe công vụ màu xanh dương đột nhiên từ trong ngõ lao ra, chạy với tốc độ vượt xa trình độ của ô tô thông thường.

Ba người ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng thì chợt phát hiện chiếc xe đang lao về phía mình!

“Mẹ kiếp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play