Chương 3: Mọi người đều thần tượng đại sư huynh

Người tới vận một bộ bạch y trang nhã, mang theo khí chất chỉ cần một đạo liền diệt sạch bốn phương, đảo mắt vài cái liền tới ngay trước mặt , tuyết sắc trên tay áo phất lên không trung tạo thành hình vòng cung rồi từ từ rũ xuống . Người này chừng mười lăm, sáu tuổi , thân hình thon gầy, ngũ quan tuấn tú , mày lá liễu, đôi mắt trong veo , khuôn mặt toát lên vẻ lãnh đạm , hợp lại tự nhiên sẽ thành một công tử tao nhã bất phàm.

Ông Bạch Thuật gắt gao nhìn người kia , đáy mắt ngày càng sâu, y còn chưa nghĩ ra phải chờ đợi đại sư huynh của y như thế nào, người vừa tới lại làm tâm y không ngừng kêu gào lên …Nhốt hắn! Trói buộc hắn! Làm cho hắn không còn gì cả ! ( -,- )

Con ngươi tối tăm đột nhiên xuất hiện một tia huyết hồng , chấp niệm này đã quá sâu, cho dù có sống lại một đời cũng không giảm được ít nhiều.

“Đại, đại sư huynh…” Mới vừa rồi còn mang vẻ mặt hung hăng giờ đây bọn đàn em Tần Tu như gặp phải Đại sơn vương , ấp úng nói không ra lời.

Tần Tu lười chú ý phản ứng của bọn họ, đầu óc hắn bây giờ chỉ có thể suy nghĩ một chuyện duy nhất … nội dung truyện ơi , ngươi đi đâu rồi a!

Đại sư huynh không phải qua nửa năm sau mới xuất hiện , hình tượng lúc đó chẳng phải tao nhã cộng thêm thanh hòa như gió sao ? Hiện giờ, ở đây lại xuất hiện cùng với cả thái độ tức giận đến cực điểm như vậy , nam nhân này cũng diễn xuất điêu luyện như diễn viên a ?

Nếu như không phải cả người chằng chịt vết thương đau đớn khó chịu, hắn thật đúng là muốn cho đại sư này huynh một cái bạt tai, ngươi thân là nhân vật phản diện , hành vi thường ngày của ngươi có mà ăn luôn ấy !

Nghĩ lại đôi chút,  Tần Tu cảm thấy đây có lẽ là hiệu ứng Hồ điệp* trong truyền thuyết , hắn xuyên việt tới nơi này, dẫn đến một chút gì đó cũng thay đổi. Bất quá về sau thực sự chứng minh được , hắn là đang suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Ở bên trong,  đệ tử không được phép ẩu đả, các ngươi tự đi hình đường lãnh phạt.” Thiếu niên sử dụng chuối kiếm ý bảo bọn họ lãnh đạm , đường kiếm theo động tác của hắn nhẹ nhàng vung lên.

Nhóm tiểu hài tử bên này cũng không ra vẻ oán giận , chỉ một mặt im lặng rời đi.

À này !

Còn Tần nhị gia ta nữa a !

Uy uy uy ! Để ý bên này , ta nằm bên này !

Tần Tu nằm nhoài trên mặt đất đến đáng thương không tiếng động mà gầm rú trong lòng, đáng tiếc không ai chú ý tới hắn. ( này là đời bạc mệnh :)) tội em )

Đại sư huynh ngươi dám không chú ý đến ta, đừng để gia xuống tay với ngươi.

“Còn ngươi không sao chứ ?” Mộc Tử Vân nghĩ hài tử Ông Bạch Thuật này có cái gì không đúng, nhất là nhìn ánh mắt của y , cứ như một mãnh thú đang chờ tấn công vậy.

Ông Bạch Thuật cứ như vậy nhìn hắn đi tới , không nhúc nhích,  cũng không rên đau.

Mộc Tử Vân thấy vậy liền kéo cổ tay Ông Bạch Thuật xem mạch, lại bị y nhoáng cái tránh thoát , “Thật cảm tạ đại sư huynh.” Thanh âm thanh thúy, còn mang theo xa cách.

Mộc Tử Vân khẽ nhíu mày, sau đó vươn tay lướt trên miệng túi y mang theo một cái liền hiện một bình ngọc sáng bóng . Hắn cầm bình ngọc đưa cho Ông Bạch Thuật, “ Tự ngươi thoa thuốc đi. ”

Ông Bạch Thuật nhận lấy bình ngọc  “Cảm tạ đại sư huynh.”

“Không cần” Sau đó hắn lại tiện tay lấy thêm hai khối linh thạch cho y , đột ngột lên tiếng, “ Sau này cùng ta tu luyện ?”

Ông Bạch Thuật thân thể đột nhiên cứng ngắc ,thật sự là lời này giống nhau như đúc … Ngẩng đầu, mắt đảo qua đảo lại, vẻ mặt không tin, nhìn như một hài tử thiên chân vô hại.

Mộc Tử Vân thấy hắn bộ dáng này, nghĩ nghĩ liền có ý định đặt tay xoa đầu y, “Ta cũng không có khả năng tỉ mỉ chiếu cố ngươi, cũng chỉ có thể cho ngươi một hoàn cảnh tu luyện tốt mà thôi .”

Nhưng còn chưa chờ hắn động thủ , Ông Bạch Thuật chợt lui một bước , cười cười đáp lại  “Cảm tạ đại sư huynh, thế nhưng ta thích ở nơi này, không cần thiết.”

“… Tốt lắm, nếu bọn họ có khi dễ ngươi lần nữa cứ đi nói cho đại sư huynh biết .”

“Hảo.”

“Còn đây là ai?” Mộc Tử Vân tới giờ mới phát hiện ra bạn nhỏ Tần bên cạnh.

“Hắn là …” Ông Bạch Thuật nhìn về phía người nằm nhoài trên đất, ý tứ không rõ nở nụ cười , “Hắn vừa giúp ta, cũng bị bọn họ đánh.”

Diễn viên tuổi nhỏ ngươi như vậy lại dám đi lừa người khác sao ? Tần Tu phát tiết đến không kiềm được nhưng cơ thể lại không thể động đậy.

Mộc Tử Vân lại liền đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, “Ta còn có chút chuyện quan trọng đi trước. Có vấn đề gì, ngươi cứ tùy thời đến tìm ta.”

“Hảo.”

Ông Bạch Thuật nhìn theo bóng lưng của hắn đi xa, ngay tại chỗ thừ người ra hồi lâu rồi xoay người lại.

Tần Tu thấp thỏm trong lòng nhìn hắn đi tới, mỗi một bước đều giống như đang ra sức đá vào ngực , “diễn viên” y có biểu tình như vậy là lại muốn đánh hắn một trận sao? Hắn ra sức mà hoạt động thân thể với lý tưởng xê dịch bản thân cách “diễn viên” xa một chút, thế nhưng tất cả sự cố gắng vĩ đại đều vô dụng.

Ông Bạch Thuật ngồi xổm xuống, kéo cổ tay hắn , sau đó,  nhấc lên… nhấc hắn lên.

Uầy ~~~

Cái gì gọi là “Rút giây động rừng” ? Tần Tu triệt để cảm nhận được. Nếu như không phải gương mặt y nhan sắc tương đối tốt , chắc chắn đây là biểu cảm hung ác a , chắc chắn luôn.

“Tần sư huynh, ngươi kiên nhẫn một chút, do ta quá nhỏ, lưng không thể chứa hết ngươi được.” Ông Bạch Thuật thập phần lễ phép nói.

Không đợi Tần Tu kháng nghị , Ông Bạch Thuật trực tiếp nhạnh nhẹn kéo cổ áo hắn, đem hắn ném vào nhà.

Một đường đều bị va chạm tứ tung , tâm lý Tần Tu đều đang phun tào.

Ông Bạch Thuật đem Tần Tu kéo một đoạn tới bên giường , bản thân y ngồi trên tháp cởi quần áo , thoa thuốc.

Xức thuốc lên lớp máu ứ đọng , Ông Bạch Thuật tựa ở đầu giường vuốt ve ánh sáng ôn nhuận của bình ngọc, y nhớ đời trước y vẫn cất kỹ bình ngọc mà đại sư huynh cho y, khi gặp phải khốn cảnh , không chịu đựng được nữa sẽ lấy ra nhìn một cái , tựa như xuyên qua bình ngọc này y sẽ chạm được đại sư huynh ôn nhu kia. Ông Bạch Thuật vẫn cảm thấy đại sư là tia sáng ấm áp đời y, Ở nơi tối tăm nhất chiếu sáng cho y, sau đó làm y nhớ kỹ tư vị kia , cả đời đều không thể buông tay.

Những việc có liên quan đến đại sư huynh Ông Bạch Thuật đều giấu đi , không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội nhìn thấy , kỳ thật y đã làm điều này đến mức phát bệnh rồi.

Nghĩ đến hôm nay không hẹn mà gặp , y khẽ cười một tiếng, giơ tay lên một cái, bình ngọc liền xoay theo một vòng tròn, thanh âm thanh thúy vang lên trong chớp mắt , thống khổ cùng thống khoái hòa lẫn , vẻ non nớt trên khuôn mặt y giờ này biến hóa thành dữ tợn.

Tần Tu còn đang chịu đựng thân thể bị người nào đó đánh đến đau đớn , đột nhiên giọng trẻ con non nớt vang lên, “Tần sư huynh, để ta thoa thuốc cho ngươi .”

Y không đợi hắn cự tuyệt đã gỡ bỏ xiêm y ra, thuốc mỡ liền bôi lên một lớp lại một lớp .

Tần Tu cảm thấy thân thể lúc thì phát lửa làm hắn muốn phỏng  , lúc thì như có dòng nước mát chạy trên lưng dịu dang khoan khoái , đau nhức trước đó đều biến mất, cảm giác mát mẻ lưu chuyển khắp các kinh mạch , tất cả dung hợp lại tạo nên một tia ôn hòa truyền theo sự lưu thông của máu …

Tần Tu thầm nghĩ , đại sư huynh thật đúng là có nhiều bảo vật mà. Hưởng thụ khoái cảm mà thuốc mỡ mang tới, bên tai chợt thấy ong ong,  đầu hắn từng trận đau nhức , đột nhiên liền chìm vào sương mù, từng hình ảnh trong đầu dần hiện ra, khói xanh tràn ngập , tiếng chuông xa xưa, giọng nữ ồ ồ xung quanh , tiếng nói chuyện loạn lên khắp nơi… Tần Tu biết đây là ký ức của thân thể này . Không biết qua bao lâu, hắn mới từ từ chìm trong trạng thái này đi ra . Cũng may Tần Tu trước đó bị đánh cho nửa sống nửa chết , Ông Bạch Thuật hiển nhiên cũng không để ý tới việc hắn có chỗ không thích hợp.

Thuốc mỡ hiệu quả rất nhanh, chỉ chốc lát các vết thương trên người hắn đã tốt lên ít nhiều , Tần Tu miễn cưỡng từ dưới đất ngồi dậy , chỉ thấy diễn viên đại nhân kia là đang theo dõi hắn “ Tần sư huynh cảm thấy sao rồi ? “

Tần Tu nhìn y chằm chằm, giật giật khóe miệng đang muốn chửi người , đột nhiên ý thức được Ông Bạch Thuật đây không phải là loại hiền lành như trong cốt truyện , lời đến khóe miệng hắn lại nhanh chóng rơi xuống cổ họng , “Ta ổn … Đa tạ sư đệ.”

Ông Bạch Thuật dường như quên mất bản thân vừa nện người trước mặt bao nhiêu cái đấm , đôi mắt trong suốt lại tối tăm , hỗn hợp tinh thần cả nhát gan cùng cứng cỏi , khiến Tần Tu trở nên bất lực.

Thẳng đến đang lúc hoàng hôn, Tần Tu mới từ phòng nhỏ của Ông Bạch Thuật đi ra,  tùy ý để mặt trời chiều đem bóng của hắn kéo ra dài hơn bình thường , hắn đi về phòng nhanh hơn bình thường, biểu tình hung ác ” Nhị gia ta có ngày sẽ đạp mi xuống đất , cứ chờ đấy !! ”

Diễn viên này quật khởi tựa hồ còn khoảng thêm một năm nữa, này cũng là đủ cho hắn đem diễn viên đi đến chân trời xa vời rồi, đương nhiên bằng với tư chất  yêu nghiệt của diễn viên kia thì , vài ba lão yêu quái cũng không phải đối thủ của y , có phải phá hoại các kiểu hắn cũng phải thử làm một lần … Tần Tu âm thầm nghĩ ngợi.

Bởi vì “ Giới tỏa hoang tu “ cũng từng nổi tiếng một thời , ngòi bút của tác giả làm nhân vật có tính cách mới mẻ, tình tiết có độc lạ, hành văn cũng tốt, hắn trước đây đã đọc xong bộ truyện này , chính vì thế hắn hoàn toàn không lo lắng quên được cốt truyện.

Xem Tần nhị gia ta làm thế nào để thực hiện chức trách của nhân vật phản diện đi , nhân vật phản diện ta tự nhiên sẽ thêm âm tà độc ác để làm hư mất diễn viên chính “ Phấn nộn “ này.

Tần Tu trở lại phòng , liền tự giam mình trong cửa tu luyện . Dù sao hắn là sư huynh đại nhân, làm sao có thể để cho các tiểu đệ xem thấy bộ dạng của hắn lúc này được .

Sáng sớm hai ngày sau , Tần Tu trọng chinh thiên hạ , một chưởng đẩy cửa ra, hít sâu một hơi, dồn khí đan điền , “Triệu —— Phi —— Dương!

Thanh âm từ đầu đường truyền tới cuối đường , phỏng chừng tiếng la này có thể đánh thức cả một đoàn người.

Chỉ chốc lát, xa xa bụi bặm bay tới, nhất bang tiểu hài tử nói nhao nhao thì thầm mà chạy tới bên này. Tiểu hài tử mặc áo tay ngắn bạch sắc thở hồng hộc , “Tần, Tần… Tần sư huynh, có, có chuyện gì?”

“Có việc, đương nhiên là có.” Tần Tu ra vẻ dĩ nhiên nhìn bọn họ, “Bổn sư huynh ta liền không truy cứu các ngươi lần trước tự ý bỏ ta chạy mất đâu.”

Nghe vậy, chúng tiểu hài tử mồ hôi lạnh đều chảy hết , sợ lui một bước, khi đó chúng thật không nhớ được mình đã làm gì a…

Tần Tu đại gia ngạo nghễ liếc mắt bọn chúng , “Bất quá, bổn sư huynh phải lập uy không phải sao . Vậy sau hôm nay , mỗi ngày đều đến Tàng thư các xem sách .”

 

“A?” Triệu Phi Dương không khỏi trợn to hai mắt Các tiểu hài tử khác cũng đều run sợ , “Sư huynh… Tàng thư các rất nhàm chán a.”

“Nói lời vô ích, đó cũng không phải do các ngươi tự hưởng thụ .” Tần Tu đột nhiên phát hiện khi dễ tiểu hài tử rất có cảm giác ,  “Ai dám không đi , hừ hừ.”

Cả nhóm tiểu hài tử đều không dám phản kháng, chỉ có thể rầm rì tiếp thu.

Tần Tu vung tay lên, “Đi.”

Từ nay về sau, trong Tàng thư các mỗi ngày đều có những tiếng lanh lảnh không ngừng.

Thấy qua trò khôi hài lần trước , mấy người khi dễ Ông Bạch Thuật cũng từ từ thay đổi . Hiện tại bọn trẻ ở Kiếm Tiêu Môn đều biết , phía sau núi không có linh thức kia , kẻ không thể tu hành kia là một nhân vật hung ác , hắn có khả năng đánh người rồi làm thịt luôn. Mấy đứa trẻ trong môn tuy rằng tiềm lực cường đại , bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử xấu xa , làm thịt một lần có thể còn ghi hận, làm thịt hai ba lần cũng là ăn xong rồi .

Hiện tại không ai sẽ tìm đến Ông Bạch Thuật gây khó xử , ngoại trừ mấy ngày đầu bị đánh đập rồi phản kháng lại , thì càng về sau cũng không ai dám đến khi dễ y như hôm đó nữa.

Ông Bạch Thuật thật muốn cười , trước đây đại sư huynh nói muốn bảo hộ y, đem hắn mang đi cùng đi tu luyện , thế nhưng sau khi đại sư huynh bế quan , những đợt trả thù lại tới liên tục. Bọn họ thiếu chút nữa là đánh y tới chết , y gặp phải cơ duyên, trở lại cửa phía sau Kiếm Tiêu Môn thì đại sư huynh mới xuất quan ra , đại sư huynh cái gì cũng không biết, thậm chí còn bất mãn hắn đối sư huynh đệ thái độ lãnh đạm … A, hắn ngu xuẩn như thế , thế nào y lại đứng trước đại sư huynh hổ thẹn ?

Y trước đây nhịn , không có đối đồng môn trả thù, có thể bị minh trào ám phúng * , bọn họ vô số lần tưởng rằng đã đưa y vào chỗ chết.Y không oán đại sư huynh lo lắng cho Bất Chu, thế nhưng đối mặt với y đại sư huynh lại cho rằng tất cả đều do y gây ra … thật sự rất ủy khuất.

Đâu giống bây giờ a , không ai dám đến hãm hại hắn, thậm chí xem ánh mắt của hắn còn sợ hãi bội phục.

Sau đó Ông Bạch Thuật tới tàng thư các đọc sách , lại thấy Tần Tu mang theo cả bang tiểu hài tử đi học. Tần Tu đắc ý ngồi ở ghế trên nghe giảng, thỉnh thoảng còn có thể nói lên hai câu hỏi , không khỏi nghĩ thú vị. Hỏi thăm mới biết được, Tần Tu làm như vậy đã rất lâu rồi, một tên ăn chơi trác táng mang theo tiểu đệ đi học giỏi, rất khó được.

Ông Bạch Thuật đúng là sẽ không bạc đãi mình, địa vị y quá thấp, có chút thư y cũng không tiếp xúc được, vì vậy tạo thành mỗi ngày tựa ở tàng thư các nghe giảng , cùng Tần Tu nghe thư tập quán.

Sáng sớm của rất nhiều ngày sau , với thái độ lạnh nhạt, Tần Tu ngồi ở bên trong nghe thư , trong tay là một chén trà nóng, Ông Bạch Thuật tựa ở bên cửa sổ nghe thư, lười biếng ôm thủ, Thanh Phong phất qua, thước dài phát khẽ giơ lên, trúc ảnh tuôn rơi, ở bọn họ quần áo mang ra khỏi từng đạo lưu động thủy mặcCó đôi khi Tần Tu xuyên qua song cửa nhìn bầu trời giấu mình trong rừng trúc, có đôi khi Ông Bạch Thuật tà ác nhìn thư các lý, song trong ngoài song cửa ai cũng không muốn gặp ai.

Một năm nay, đối với Ông Bạch Thuật, Tần Tu chân chính cũng có điểm không đề phòng y  , từ lâu đã vô ưu vô lự mất rồi.

~ Chú thích :

* Hiệu ứng hồ điệp : Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết Hỗn Loạn Edward Norten Lorenz đã giới thiệu trước Hiệp hội phát triển khoa học Hoa Kỳ một bài nói chuyện có tựa đề  ” Predictability: Does the Flap of a Butterfly’s Wings in Brazil Set off a Tornado in Texas? ” ( Liệu con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?). Trước đó vào năm 1961, trong khi mô phỏng một dự đoán về thời tiết trên máy tính, Lorenz đã lỡ nhập số liệu là 0,506 thay vì 0,506127 như dự định, và do đó đã thu được kết quả dự đoán thời tiết hoàn toàn khác so với tính toán ban đầu. Từ kết quả này Lorenz đã đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ vật lý đối với các điều kiện ban đầu trong bài nói chuyện. Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play