Chương 1: Tần nhị gia giá lâm

Tần Tu chậm rãi thức tỉnh, ánh trăng thanh lãnh rơi vào ánh mắt, tản ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng không khỏi ảm đạm, vần mây bàng bạc mơ hồ dệt trên nền trời, trước mắt là cả thiên hạ đắm mình trong hơi nước.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng cây lắc lư, Tần Tu chỉ cảm thấy thân thể xích lõa từ đầu đến vai của mình nóng lạnh bất thường, hắn liền rụt cả người vào trong nước.
Thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng tiếng ve kêu, như dệt mộng, cho thấy thế giới này… Làm hắn hoang mang, thế giới này….không phải là mộng cảnh!

Tần Tu yên lặng tự hỏi, hắn như thế liền tiêu tan? Hắn chỉ là cả người nóng hổi phải vào bệnh viện truyền dịch, kết quả tỉnh dậy liền thấy thế giới thay đổi?
Hắn ngủ một lần nữa, liệu có trở lại được không?
Tần Tu tĩnh lặng ngâm mình trong hồ nước cả nửa canh giờ, chờ đợi kỳ tích xuất hiện, gió đêm như cũ vẫn thổi qua, ve sầu vẫn kêu rang như thế, ôn tuyền làm người ấm áp, vầng trăng kia đang trôi về cuối trời, một điểm đổi thay cũng không có.
Nhận mệnh đứng dậy, phát hiện thân thể không thích hợp, sờ sờ xương bả vai, lại sờ sờ khuôn mặt, vuốt ve những khớp ngón tay… Đây không phải thân thể của hắn. Cúi đầu quan sát, trong đầu nhẹ nhàng phun ra 4 chữ, thân thể này trắng mịnh mềm mại như ngọc thạch trân quý, đây chẳng lẽ là xuyên nữ nhân? Tần Tu hoảng sợ nhìn về phía hạ thân, a, may mà có, mặc dù hơi nhỏ, nhưng bây giờ thân thể này còn nhỏ tuổi đi? Trưởng thành thì tốt rồi.
Bất quá thân thể này tuy rằng có lớp da tốt đến nghịch thiên, hơn nữa thân thể thoạt nhìn cũng nhỏ, vậy mà chẳng hề yếu ớt, nắm chặt tay liền cảm giác được sức mạnh vận truyền tràn đầy trong cơ thể, chỉ cần một chưởng liền làm cho cục đá vỡ vụn.
Tần Tu định mặc y phục, đột nhiên, “Leng keng” một âm thanh thanh thúy vang lên, hình trong quần áo có vật gì đó đang cùng những tảng đá va chạm. Tần Tu tò mò cầm lấy hạt lân phát ra ánh sáng nhàn nhạc… Hột xoàn?
Viên bảo thật này trong suốt, đa hình đa dạng, cầm ở trong tay có điểm hơi sần sùi, thế nhưng hắn cảm giác được hơi lạnh khiến người thoải mái từ nó. Tần tu ngắm nghía món đồ chơi này, tâm niệm khẽ động, một cỗ khí tươi mát như nước từ bảo thạch truyền vào lòng bàn tay, sau đó ồ ạt rót vào tứ tri, khiến cả người vô cùng khoan khoái.
Còn chưa đợi hắn buông tay, bảo thạch kia liền như đèn dầu đã cạn, xuất hiện vết rách, rồi đột nhiên hóa thành bụi phấn, bị gió đêm thổi tan.
Tần Tu nhìn một màn này, trừng mắt nhìn, “Con mẹ nó…”
Đây không phải là thế giới võ hiệp thông thường? Tần Tu lần thứ hai yên lặng tự hỏi.

Sau đó, hắn lấy ra từ trong áo một số vật dụng, chứng nhận suy đoán của mình, một túi vải màu đen mang theo hồng văn, một thanh ngân kiếm mỏng nhẹ, phát ra tia sáng lạnh lẽo, một khối lệnh bài có khắc biểu tượng thanh kiếm xuyên qua đám mây.
Sau khi Tần Tu ăn mặc chỉnh tề, tay trái cầm lấy trường kiếm, hài tử, ngươi còn nhỏ mà lại hung tàn như vậy, cha ngươi nương biết không? Tay phải giữ chặt ngọc bài, hoa văn của nó lại gợi lên một tia cảm giác quen thuộc.
“Khối ngọc oánh ánh khắc hình trường kiếm xuyên qua tường vân, kiếm mang phong tư ào ạt, mây mờ ảo thanh thản, cảm giác thanh thoát vô cùng.”
Nhưng bây giờ không phải là thời gian lưu ý chi tiết, nên đi đâu mới là việc cấp bách.

Cũng may ông trời đối với hắn không tới mức gian ác, thỉnh thoảng có người hướng bên này chạy tới, còn vừa chạy vừa hô, “Đại sư huynh! Đại sư huynh! Sư phụ kêu ngươi trở lại!”
Tần Tu lúc này liền lên tiếng, người báo tin chạy vội từ trong rừng ra, Tần Tu phát hiện tiểu tử chỉ là một đứa bé cỡ tám chín tuổi.
“Ách, Tần sư huynh, ta kêu đại sư huynh, ngươi đáp lại làm cái gì?” Đứa bé gãi đầu, nghi vấn hỏi.
Nôi tâm Tần Tu muốn hộc máu một trận, là do định lý Xuyên Việt hoàn toàn sai biết chưa?

Nhưng nét mặt vẫn thản nhiên tự tại, “Ta vừa mới thấy hắn trở về.”
“Nga, vậy là tốt rồi. Tần sư huynh, trễ như vậy ngươi còn không quay về?”
“Đi về, cùng nhau đi.” Trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái đối với bản thân. Nhưng mới bước được hai bước, Tần Tu phát hiện ra một vấn đề, này sư đệ luôn luôn đi phái sau hắn….
Đầu óc Tần Tu biến hóa, hắn dùng lý do như thế này “Sư đệ, đi với huynh không cần bận tâm.” “Sư đệ, không cần sợ sư huynh.” “Sư đệ, sư huynh có chuyện muốn nói với ngươi, không cần theo ở phía sau.”, kiên quyết đưa sự đệ đi phía trước dẫn đường.
Liễu Thanh Hồng cảm thấy Tần sư huynh hôm nay thật kỳ quái, thường ngày đều không phải vừa cuồng ngạo vừa tùy hứng sao? Chẳng lẽ là bị đại sư huynh ảnh hưởng, cũng muốn làm một người trong ngoài ôn hòa? Ai, thế nhưng Tần sư huynh, đại sư huynh là bẩm sinh ôn hòa, ngươi có cố gắng thế nào cũng không theo kịp đâu. Bất quá lại nói tiếp, đại sư huynh hình như từ lần bị thương này sau khi trở về liền càng ngày càng lạnh, như có hàn khí quanh người.

Nhìn cảnh sắc mờ ảo trước mắt, Tần Tu không khỏi hít một hơi mạnh.
“Sơn trang vũng vàng giữa lưng chừng dốc núi, bên trên là chín tầng trời như thác đổ, dưới có suối nước trong veo sâu thẩm, không biết bắt nguồn từ đâu, chỉ thấy nuocứ chảy ra từ khe núi như dải lụa trắng, rừng Tùng sum suê, tầng tầng lớp lớp trải dài đến chân trời, cành lá như chạm vào trong mây. Trăng tựa vào mây, trên thiên cung nhìn xuống hồng trần, linh khí thiêng liêng của đất trời như ẩn vào núi, chính là tuyệt cảnh.”

Loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này thật quỷ dị, cuối cùng là cái gì đang xảy ra?
Tần Tu trong lòng cưỡng chế chấn động, nét mặt thản nhiên cười với Liễu Thanh Hồng, cùng nhau bước vào sơn môn.
Cũng may Liễu Thanh Hồng là một tiểu sư đệ rất hiểu chuyện, xem trọng tôn ti ấu trưởng, tiễn Tần Tu tới cửa rồi mới trở về, này chính là giải quyết khốn cảnh sắp phải ngủ ngoài núi của hắn.
Tần Tu đóng cửa lại, hít hai hơi thật sâu, dĩ nhiên lăn lộn tới đây rồi, cho mình điểm thưởng!

Sau đó mà bắt đầu càn quét gian phòng, nỗ lực tìm ra tin tức của chủ nhân thân thể này.

Bằng không cuộc sống mới mẻ này sẽ khiến hắn như bọn ruồi bọ không đầu hoảng loạn bay đi tìm đường chết.
Nguyên lai, chủ nhân thân thể cũng chỉ là một tiểu hài tử 11 tuổi, còn không biết đồ cất giấu vật dụng quan trọng, khiến hắn tìm ra được một cuộn thẻ tre giấu ở dưới kệ sách.
May mắn đúng là chữ phồn thể, Tần Tu kiên trì, đọc cả nửa chương cũng không hiểu. Hắn hoảng sợ nha, thế giới này đúng… là TU CHÂN GIỚI.
Một lúc lâu, bình phục khiếp sợ trong lòng, Tần Tu mới nhớ tới một ít định luật xuyên không, người xuyên qua đều là nhân vật chính, đều bàn tay vàng có cường đại, đánh bại nhân vật BOSS phản diện đại, được thế nhân kính ngưỡng cúng bái, sau đó còn có mỹ nhân tuyệt sắc theo đuổi, còn có hậu cung ba nghìn xinh đẹp.
Không bao lâu nữa, gia sẽ thăng cấp thu tiểu đệ, lên làm môn chủ, đánh bại nhân vật phản diện, thành hôn với chúng muội tử, đi lên đỉnh nhân sinh, ngẫm lại còn có chút tiểu kích động đi.
Vì vậy Tần Tu kiên định quyết tâm phải phấn đấu cố gắng, về phần lý giải thế giới này sao, hắc hắc, không phải nói Tần Tu Tần sư huynh trước kia là đứa bé cần đầu sao, không lợi dụng đoàn thể nho nhỏ của hắn thì thật đáng tiếc.
Tần Tu Tần nhị gia nghĩ rất tốt đẹp, đáng tiếc tín niệm tốt đẹp này chính là ở ngày thứ hai, ầm ầm sập đổ.
Ngày kế tiếp, Tần Tu bị đám tiểu tử bên ngoài đánh thức. Hôm qua hắn nghe được từ trong miệng Liễu Thanh Hồng nói ra, hắn biết này đám tiểu tử này là tùy tùng của ” Tần Tu “.

Một đám con nít đi theo Tần Tu, một đường xuất phát đến Tàng Thư các.
“Tần, Tần sư huynh, chúng ta ngày hôm nay ngoạn cái gì a?” Tiểu hài tử vận quần áo lam nhạt ngẹo đầu hỏi. Mấy người khác gật đầu theo, “Đúng rồi, Tần sư huynh, ngày hôm nay đến chân núi chơi sao? Cái thằng nhóc hôm qua bị chúng ta đánh cho đến mụ mị rồi.

“Chúng ta ngoạn…” Tần Tu cười yếu ớt , “Học bài.”
Đám con nít đều không giải thích được, đều hỏi, “Học sách gì a?”
Tần Tu bước vào tàng thư các, những hài tử khác nối đuôi nhau mà vào.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Tu rút thẻ tre từ kệ sách thứ nhất ra “Ngày hôm nay, chúng ta tới học bài. Ngươi, tới trước.” Tần Tu ngồi xuống, chỉ vào tiểu tử vừa mới hỏi hắn.
Tiểu nam hài mặt mũi đều nhăn lại, không dám phản kháng, cầm lấy thẻ tre mở ra học.
“Phương pháp tu luyện, nằm ở chỗ lòng yên tĩnh thần minh, cái gọi là thiên đạo, đó là quy tắc thế gian, đạo sinh ra một, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh vạn vật…”
Thanh âm thanh thúy của tiểu hài tử quanh quẩn trong bầu trời Tàng Thư các, Tần Tu nghe đến thoải mái.
“Tần sư huynh, cái này sư phụ sư thúc đã dạy rất nhiều lần, không đọc đi?”
Tần Tu nhe răng cười, “Phải đọc.”
“Tần sư huynh…” Tiểu nam hài bỉu môi một cái, vừa sợ vừa oán, “Bộ này tâm pháp nhập môn, chúng ta đều hiểu.”
“Đọc!” Tần Tu tà mị cười, ngoan ác vỗ một cái, “Oa oa ô ô ô!” Tiểu nam hài khóc thành tiếng nổ lớn, “Ô ô ô…”
“…” Tần Tu trong nháy mắt sửng sốt, sức chịu đựng kém như vậy?
“Tu, ô ô ô, Tu Chân… Chi Thuật, ” đứa nhóc nghẹn ngào, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, “Chia chia, ô ô ô… Làm…”
Những hài tử khác cũng bị dọa đến lui về sau vài phần, Tần sư huynh càng ngày càng hung dữ.
Tần Tu muốn an ủi cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể khô khốc mở miệng, “Thôi, thôi, không đọc, không cần đọc nữa”
“Ngươi tới đi.” Lại chỉ một hài tử lớn hơn.
Đứa bé kia cầm thẻ tre lui về sau hai bước mới mở miệng, “Tu chân thuật chia làm: Thủ nhất, hoàng đình, nội thị, thổ nạp, dẫn đường, ích cốc, phòng, trung, hoàng bạch, kim đan, phù, chú, linh đồ, hàng yêu, nhiếp hồn …. Dựa theo công năng phân chia, có thể chia làm 36 pháp Thiên Cương cùng 72 thuật Địa Sát…”

“Các giai đoạn Tu tiên: Ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, anh biến, vấn đỉnh, sau đó vược qua Âm dương thực hư phi tiên, nhập không môn chi lọ vì khuy niết, tịnh niết, toái niết…”
“Linh ngọc là linh vật chứa đựng Thiên khí đất trời, có thể trực tiếp hấp thu linh khí từ nói. Bách nạp túi, bách nạp giới có thể dung nạp vật chết…”
Tần Tu bắt đầu hiểu biết quy tắc của thế giới này, hắn đang đi trên con đường tu tiên, thế giới này chia làm lục đại chủng tộc, nhân, quỷ, tiên, yêu, thần, ma, vô luận chủng tộc gì đều có thể tu thành chính quả, mà trong nhân, quỷ, yêu, ma, nhân loại chính là con cưng của trời, dễ dàng tu thành chính quả nhất. Khi tinh thần lực trong đầu đạt tới trình độ nhất định sẽ cùng linh khí trong cơ thể kết hợp, hình thành một loại năng lượng đặc thù, xưng là linh thức. Tu luyện giả đạt tới một rình độ nhất định mới có linh thức. Linh thức sản sinh khả năng Nội thi, nhờ vậy tu luyện giả tài năng nắm giữ tình trạng của thân thể minh, đồng thời có thể khai phá tiềm lực trong thân thể tốt hơn. Theo thực lực tăng trưởng, linh thức cũng sẽ lớn dần. Linh thức dựa ý thức mà thành, tự hỏi và hoài nghi là hai phương pháp tu luyện, tinh thần phân liệt chính là giai đoạn bình cảnh, hậu kỳ, tinh thần hợp nhất, linh thức sơ hiện. Tóm lại một chữ: Phiền!
Buổi sáng đi qua, đám nhóc đều bị Tần Tu làm cho đau đầu.
“Tần, Tần sư huynh, chúng ta đi phía sau núi đi?” Nhìn ra được, tiểu hài tử đáng thương này đối Tần Tu càng thêm sợ hãi…
Tần Tu nhìn thây biểu tình sợ hãi cùng chờ móng của bọn nó như vậy, cuối cùng cũng đồng ý, Tần nhị gia hắn có kinh khủng thế sao?
Đám trẻ đều lục đục hướng tới sau núi xuất phát, Tần Tu vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Phía sau núi, nhà gỗ san sát nối tiếp nhau, dọc theo núi non phân bố, cây rừng xanh um tươi tốt, ở giữa chợt lộ ra một góc mái hiên, linh khí như sương tràn ngập không gian, linh điền còn mơ hồ cảm thấy được trận pháp đang giao động.
Tần Tu lại xuất hiện một loại cảm giác quỷ dị quen thuộc, giống như hình ảnh trong tưởng tượng đều xuất hiện trước mắt, hết thảy đều rõ ràng.
Đến gần một gian phòng nhỏ, xa xa chỉ thấy có mấy người vây bắt một đứa bé, tựa hồ là khi dễ kẻ yếu.
“Sư huynh! Ngươi xem, đây là phế vật chúng ta thu thập ngày hôm qua.” Một đứa bé chỉ phía xa hưng phấn nói, “Sư huynh chúng ta qua đó đi.”
Tiểu hài tử nơi này sao lại hung tàn như vậy? Tần Tu chậm rãi theo ở phía sau, chỉ thấy những đứa trẻ chẳng biết từ đâu lấy được mực nước vẽ đầy lên người đứa bé kia, nếu như y phản kháng còn có thể bị ném cho mấy cục đá, tiểu nam hài cả người xanh tím, như là bị đánh đập nhiều lần.

“Ngày hôm bảo ngươi gánh hai gánh nước, ngươi dám không nghe theo, làm ta bị sư phụ giáo huấn!” Một đứa bé đối với y hạ quyền đấm cước đá, giống như là muốn phát tiết bao nhiêu uất ức lên trên người y.
Tần Tu trầm lặng nhìn, vẫn cảm thấy quen thuộc.
“Tần sư ca, ngươi, ngươi tới.” Một cậu bé đưa cho hắn một cục đá, “Lần trước nó dám làm hư cây dược thảo sư huynh thích nhất.”

… Ngươi còn tuổi nhỏ như thế mà còn biết nịnh hót cha nương ngươi biết không?
Tần Tu cân nhắc cục đá, nhìn người đang nằm bò dưới đất không nhúc nhích, khẽ động mi, “Quên đi.”
“Sư huynh, cái phế vật Ông Bạch Thuật này, vẫn vọng tưởng cùng huynh giao đấu đấy ! Quả thực sư huynh cũng không cần bận tay thu thập hắn.
Như trúng phải một kích, Tần Tu nghe đến sững sờ — ÔNG , BẠCH , THUẬT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play