CHƯƠNG 2 : MỘNG TƯỞNG TAN BIẾN
Tu chân giới, ngọc bài khắc hình kiếm xuyên mây, cảnh sắc môn phái, Ông Bạch Thuật cùng với … Tần Tu.
Trong đầu ngân quang lóe lên , hệt như có một tia sét đánh xuống, sương mù dày đặc tán đi hết, Tần Tu đột nhiên hiểu được. Khó trách thân thể này cũng gọi là Tần Tu, khó trách mình lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ… Nơi này chính là thế giới trong “Giới tỏa hoang thu”, thế giới mà hắn đang đứng là thế giới trong một cuốn sách, mà nói chính xác hơn, là thế giới trong một cuốn tu chân — NGỰA ĐỰC văn !!!
Trong nguyên văn, Tần Tu là ai? Là Boss nhân vật phản diện!!!
Còn Ông Bạch Thuật là ai ? Là nhân vật chính hàng thật giá thật!!!!
Nơi này là chỗ nào? Địa bàn của Kiếm Tiêu Sơn môn – Môn phái đứng đầu trong Thập đại môn phái của Tu chân giới, đảo Nhũng Vân.
Nhìn đứa trẻ đang co rúm thành một đoàn dưới những quyền đấm cước đá, thân thể nó căng ra, nhưng không kêu lấy một tiếng, Tần Tu có phần ngơ ngẩn đến không biết là ngày hay đêm. Không sai, trong nguyên văn, nhân vật chính Ông Bạch Thuật từ nhỏ đến lớn sống tại Kiếm Tiêu môn, hắn bị người ta đưa đến đảo Nhũng Vân. Chưởng môn Kiếm Tiêu môn phát hiện đứa bé sơ sinh bên linh trì, bèn tiện đường làm thiện duyên, thu lưu, nuôi nấng hắn trong môn phái. Nói cho cùng, kẻ có thể không một tiếng động, qua mắt linh thức của các trưởng lão, mang đứa bé để lại Kiếm Tiêu môn ắt hẳn không phải là kẻ tầm thường.
Kiếm Tiêu môn là nơi nào? Đúng vậy , là nơi đứng đầu trong Thập đại môn phái của Tu chân giới, những đứa trẻ được đưa vào đều thuộc hàng ngũ các thiên tài, có thể chất tu luyện bẩm sinh, kỳ kinh bát mạch gần như hoàn mỹ, gân mạch không ngưng sáp, linh lực lưu chuyển thông suốt, linh trí trong trẻo, chỉ nhìn một chút là có thể đánh giá đầy tiềm lực trong phái tu chân . Ông Bạch Thuật có thể chất không tốt, linh thức thì không dò ra được tí gì, thân thể yếu ớt, ngay cả một tia linh lực cũng không hấp thụ được, các trưởng lão không thể không buông tay. Thế nhưng, éo le thay , hắn lại bị kẹp giữa một đám thiên tài, đương nhiên chẳng tránh được việc thường hay bị bắt nạt , khi dễ .
Có điều, đã là nhân vật chính, mọi việc sao có thể dễ dàng như vậy, dưới ngòi bút của tác giả, sau khi Ông Bạch Thuật lên mười, bắt đầu gặp được kỳ tích, nào là kết bái với tiểu đệ hùng mạnh, mang luôn cả tuyệt sắc mỹ nhân về nhà , tìm kiếm được bảo vật nghịch thiên, trưởng thành với tốc độ khó mà tưởng tượng…
Tác phẩm này có hai điểm sáng, một là tác phong sau này của nhân vật chính rất dứt khoát, rõ nét; hai là có hai nhân vật phản diện tiêu biểu đều xuất thân từ Kiếm Tiêu môn. Một vị Đại sư huynh có tu vi cao, dáng vẻ xinh đẹp, bối cảnh tốt, được người người kính yêu… Đây là ứng cử viên tốt nhất cho vai phản diện, sau tác giả cho hắn và nhân vật chính trở thành bạn tốt.
Một nhân vật phản diện khác họ Tần, tên một chữ Tu, tu vi cao, bối cảnh rất tốt, nhân duyên tốt, lẽ ra nên trở thành tiểu đệ của nhân vật chính, nhưng hóa ra lại là kẻ đứng sau màn – nhân vật phản diện lớn nhất. Con đường tu luyện của y đối nghịch hoàn toàn với nhân vật chính. Trình độ nghịch thiên thậm chí có thể so với nhân vật chính, rồi sau này chiếm được truyền thừa nghịch thiên, trở thành đại Boss vạn ác. Nhưng dù có là đại Boss đi nữa, nhân vật phản diện cũng chạy không thoát số mệnh làm vật hy sinh, cuối cùng bị nhân vật chính biến thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn đau khổ hơn cả chết. Tần Tu còn nhớ rõ, y đã cảm giác thích thú đến đổ mồ hôi khi xem đến đoạn cuối cùng.
Ai nói xuyên việt thì nhất định phải là nhân vật chính, bạn trẻ Tần nhị gia nào đó vừa xuyên việt thành nhân vật phản diện chỉ có thể cười ha hả một tiếng.
Còn tưởng vai diễn nhân vật chính này là của mình, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một sao chổi xui xẻo, em gái, tài nguyên, tiểu đệ đều bị cướp đi hết. Đây là thứ vận mệnh tró má gì vậy? Tần Tu nghĩ đến đây, đáy lòng như bùng nổ , hắn nhíu mày thật sâu, hắn khó chịu , đúng vậy —-rất khó chịu.
Lúc này y có nên thừa dịp mà thủ tiêu luôn nhân vật chính không !?
Tần Tu vô cùng nghiêm túc suy xét khả năng này.
“Một phế vật mà đòi sống ở Kiếm Tiêu môn, có thể làm việc cho ta chính là vinh hạnh của ngươi rồi.” Thiếu niên kia hung hăng giật tóc của đứa bé nọ, rồi cười nhạo nói, những đứa trẻ khác cũng nhảy vào phụ họa làm nền “Đúng đúng, cha ta nói ta là kỳ tài tu luyện đệ nhất Minh thành, phải sống cùng với kẻ như ngươi thật đúng là đang sỉ nhục mà!”
“Ông Bạch Thuật, đừng tưởng rằng giả chết thì chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Tần sư huynh còn chưa lên tiếng, ngươi mà dám ngất, ta liền đánh cho ngươi dập mặt!” Một thiếu niên khác lại đá hắn một cái, thấy người nằm trên đất không phản ứng lại, mới bĩu môi nói “Đánh chẳng đã tay chút nào.”
Tần Tu chú ý tới, cho dù bọn họ có làm gì đi nữa, Ông Bạch Thuật vẫn luôn cúi đầu, như thể muốn đem mặt mình vùi thật sâu, chỉ khi bị đánh đau quá, mới hơi cử động một chút, không khóc, không la, thậm chỉ không nói một tiếng nào.
Đấu với một nhân vật chính như con gà vừa hèn nhát vừa khiếp nhược thế này thì … Chẳng có gì thú vị.
Tần Tu đột nhiên tới, đứng trước mặt Ông Bạch Thuật, dùng thần thái cao ngạo không ai bì nổi mà nhìn hắn, “Đứng lên.” Hắn vừa mở miệng, thốt ra hai chữ đầy lãnh khí , thì đám nhóc tì còn lại đều đồng loạt dừng động tác, quay đầu nhìn.
“Nhẫn nhịn cái rắm a , ngươi như vậy chẳng khác nào cẩu quỳ trên mặt đất, bị đánh còn không biết phản kháng lại, bọn họ có thể cắt đứt gân tay gân chân, hay lóc xương rút da ngươi sao !? Ngoại trừ cái mạng này, ngươi còn có gì nữa, liều mạng một chút thì mất hết tay chân à ? Nếu thật sự sợ đau, thì ngươi đúng là phế vật . Có tư cách gì…” Cùng gia giành giựt tài nguyên chứ ? “… Sống ở Kiếm Tiêu môn.”
Những đứa trẻ khác sửng sốt, Tần sư huynh đang giáo huấn cho phế vật này phản động sao ??
“Bất quá chỉ là một đám nhóc con xằng bậy, cho dù thông minh cách mấy thì cũng chưa được tu luyện , ngươi sợ cái gì? Nhẫn nhục cái gì?”
Tần Tu ngồi xổm trước mặt Ông Bạch Thuật, cười nhạt “Nhóc con, Tần nhị gia ta đây dạy cho ngươi, khi kéo bè kéo lũ đánh nhau, rồi bị vây đánh, thì phải liều mạng chọn một đứa trong đó mà đánh cho thật hăng vào. Nếu ngươi không làm được, thì chỉ còn cách bị ăn đánh mà thôi.”
Lời nói hung tàn nhưng ý cười đáng sợ khiến thiếu niên đang nắm tóc Ông Bạch Thuật sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng buông tay khỏi tóc y.
Ông Bạch Thuật nghe vậy, rốt cuộc nhếch mi, con ngươi vốn nên trong trẻo lại đầy u ám, Tần Tu bỗng nhớ đến ban nãy, thằng nhóc này bị đánh, nhưng biểu hiện của nó lại có vài phần lạnh nhạt, ngay cả mày cũng không mấy khi nhăn lại, vẻ mặt không chút sợ hãi nào, phong thái không mang vẻ cứng cỏi như nguyên văn mô tả, trái lại còn có phần tĩnh lặng như tờ.
Đây là không thích hợp …
Tần Tu còn đang cân nhắc kỹ lưỡng, trước mắt y đột nhiên tối sầm, đầu bị trúng một đấm, bóng đen trước mắt lại xoay người, đẩy y ngã xuống đất, sau đó là đấm liên hoàn như mưa trút xuống mặt y. ( oh god TvT tội mặt của Tần tiểu thụ quá )
Tần Tu không phải không muốn tránh, nhưng kỳ lạ thay ! Mỗi động tác né tránh của y cứ như thể đã bị đoán trước, Ông Bạch Thuật cứ theo hướng y định tránh mà nhào qua. Điều này không khoa học, đáng ra lúc này Ông Bạch Thuật chỉ là một con gà giò yếu đuối thôi sao?
TMD ! Lại đánh hắn mạnh như vậy! Đồ sói con! Gia tốt bụng khuyên mi vài câu, mi lại dám đánh a !
Tần Tu ít ra cũng từng là người luyện võ, y nhịn đau, vung chân lên, thế nhưng cẳng chân vừa nhấc, lập tức đã bị chân của Ông Bạch Thuật đè lại.
Lúc này đám trẻ xung quanh mới kịp phản ứng, chia nhau chạy tới kéo Ông Bạch Thuật ra, cứu Tần Tu.
Trong giây lát, tình hình phía trước nhà gỗ trở nên hỗn loạn. Âm thanh nào nào cũng có.
Ông Bạch Thuật hung ác đánh tới tấp vào người dưới thân, càng đấm càng mạnh tay, đến nỗi xương ngón tay hắn cũng bắt đầu đau ê ẩm. Y không biết mình muốn trút giận cái gì. Là nỗi đau cầu mà không được trong kiếp trước, hay là vì những lời hắn nói hôm nay ?
Ông Bạch Thuật đột nhiên rất muốn bật cười, chấp niệm quá sâu biến thành tâm ma, cả một đời trước y đã vì đại sư huynh mà nhập ma, nhưng cho dù có làm bao nhiêu chuyện ác, vẫn không dám ép buộc đại sư huynh của y, cho dù khát vọng tù cấm y đã biến thành ma chướng, nhưng chỉ vì một ánh mắt không thích của đại sư huynh, y đành liều mạng đè ép tâm tình ấy xuống. Trong trận chiến cuối cùng, y bất chấp sinh mạng, cứu đại sư huynh trở về… Đến lúc chết đi, khi linh hồn tan thành tro bụi cũng muốn nhìn đại sư huynh một lần, vậy mà chỉ đổi lấy được một câu : “Ta tha thứ cho ngươi, nhưng ta không thể tiếp nhận ngươi.”
Y không trông mong đại sư huynh có thể yêu y, nhưng từ ‘tha thứ’ trong miệng đại sư huynh là thế nào? y tự hỏi, điều có lỗi nhất y từng làm với đại sư huynh là bắt hắn giải trừ hôn ước với tiểu sư muội, khiến hắn phải rời khỏi Kiếm Tiêu môn. Nhưng sau đó y cũng đã tỏ rõ mọi chuyện, lấy lại thanh danh cho đại sư huynh. Chỉ một chuyện như vậy… mà người kia có thể tra tấn y suốt mấy trăm năm sao ? Có thể nhìn y hao phí tâm cơ, khát cầu mà không được ? Nhìn y hết lần này đến lần khác liều mình bảo vệ đại sư huynh hắn ?
Ha ha, thật là tuyệt tình, thật sự đúng là đại sư huynh yêu quý của ta a ! Thật sự đúng là đại sư huynh không vương khói lửa nhân gian của Kiếm Tiêu môn!!
Thân xác tàn vong, linh hồn hủy diệt cũng tốt! Ít ra cũng không cần phải ngày ngày tự hỏi nên tù cấm hay cẩn thận chăm sóc cho hắn, thế nhưng khi y vừa mở mắt, lại phát hiện bản thân về lại lúc tám tuổi, khi hết thảy nghiệt duyên bắt đầu.
Ông Bạch Thuật nhớ rõ, lần đầu y gặp được đại sư huynh là vào hôm nay. Vẫn như mọi ngày, y bị người ta bắt nạt, người kia vận một bộ bạch y, cầm một thanh quang kiếm bước vào thế giới của y, dứt khoát lưu loát mang y đi. Đôi mắt lãnh đạm, ngũ quan tuấn tú, toàn thân mang phong thái thanh lãnh tuyệt trần… Hình bóng ấy, sao y có thể không khắc sâu vào lòng?
Thế nhưng sau khi Ông Bạch Thuật trở về thì thế nào? Còn bị sỉ nhục nghiêm trọng hơn. Y không oán, thật sự không oán. Chỉ cần là thứ đại sư huynh mang đến, y cam tâm tình nguyện đón nhận.
Ông Bạch Thuật hoàn toàn xem nhẹ đau đớn trên lưng, trên đầu, không ngừng nện từng đấm lên người Tần Tu.
Hắn đương nhiên biết Tần Tu, kẻ mà kiếp trước vài lần suýt nữa dồn hắn vào chỗ chết, người này vẫn kiêu ngạo như trước. Cho dù lời nói của hắn chỉ để châm chọc, nhưng cũng khiến y ngẩn ra, hắn không giống đại sư huynh, trực tiếp mang người đi, để rồi lưu lại tai họa khôn cùng, mà khiến y học cách làm một kẻ liều mạng.
Mãi đến khi mọi người kéo được Ông Bạch Thuật ra, Tần Tu đã nhận lấy vô số nắm đấm, khóe môi bị rách ra, đôi mắt thì sưng đỏ, máu mũi chảy đầm đìa, cả khuôn mặt đều sưng lên , trông vô cùng đáng sợ.
Tần Tu đau đớn khó chịu, xoa xoa thái dương, trong lòng mắng không nên lời.
“Tần sư huynh , Tần sư huynh, huynh sao rồi?” Vài đứa trẻ chạy lại an ủi bạn trẻ Tần.
“Mẹ nó, đau chứ sao.” Tần Tu nghiến răng nói.
“Phế vật như ngươi mà cũng dám đánh Tần sư huynh! Chúng ta liền cho ngươi biết tay!” Đám nhóc con hoàn toàn không nhìn đến việc Tần sư huynh nhà chúng nó tự làm bậy, bắt đầu vây lại công kích kịch liệt.
Ông Bạch Thuật giống như bị đánh cho tỉnh, lập tức vung nắm đấm bé nhỏ đánh nhau với mấy đứa khác, trình độ hung ác thật khiến người ta không sao khen nổi.
Đương một hồi kịch liệt, một giọng nói thanh lãnh vang lên “Dừng tay! Trong môn phái không cho phép đánh nhau.”
Đám trẻ con như bị dính bùa định thân, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, ngay cả Ông Bạch Thuật vừa nghe đến âm thanh kia cũng lập tức dừng lại, Tần Tu chịu đựng cơn đau, nhìn về phía nơi cất tiếng nói .