Chương 4
*Chỉ chỉ* Tần Tu của ta.
Chương 4: Lớn
*Chương này edit tả cảnh vô cùng đau khổ, chém cũng nhiều, giữ nguyên nguyên tác cũng nhiều vì không hiểu nổi, mong bà con thông cảm. Khóc ròng thành một dòng sông
Tiết trời ngày mới , ánh sáng chiếu thành từng tầng, xuyên thấu qua những lá trúc chiếu xuống , ánh dương lan dần trên mặt đất , trèo đèo lội suối, bị gió truy đuổi…
Cây cối trên Nhũng Vân đảo có vẻ vô cùng thất bại, lá rụng tuôn rơi cũng không biết là từ đâu xuống, có lẽ là có một mũi kiếm nhắm thẳng vào đỉnh núi Vân Tiêu, có lẽ là từ chín tầng trên thiên giới, thu đến Nhũng Vân đảo vô cùng lạnh lẽo, khắp bầu trời kim lũ, rực rỡ liêu nhân.
Lạc mộc rền vang, thiếu niên có dáng người gầy gầy vươn tay đẩy tầng tầng cành khô lá héo úa ra, khom người, miễn cưỡng nhìn thấy một động, dường như vui hơn, vội vã lại dùng cỏ khô che lấy, từ trong bách nạp túi móc ra mấy khối linh ngọc phóng tới cửa động, lại hội cảm thấy phiền phức , đặt phù văn ở trung gian linh thạch, hung hăng giảo hoạt phá hủy, chét giọt máu lên lá phù. Chỉ thấy phù văn lóe lên hồng quang, nhanh chóng hé mở vòng hồng quang trước cửa động, mấy khối linh ngọc bên cạnh trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Cùng lúc đó, một trận pháp từ trong không gian sơn động bị lá khô che giấu, bị đất bằng phẳng ém xuống hiện ra.
Tần Tu ngồi dậy, hài lòng vỗ tay ,thật không uổng công mấy tháng hắn lấy lòng các trưởng lão mà . Phù này không chỉ có thể dẫn đường cho người, còn có thể che giấu linh lực ba phần, hơn nữa người dính máu chỉ cần tới gần trong cơ thể hắn sẽ có cảm ứng. Tần Tu rất là đắc ý nhìn mặt đất trống trải, ngực cười nhạt, nhìn ngươi thế nào còn gặp cơ duyên, thiên tài địa bảo thành thục ngày xưa, bây giờ đều là ta đoạt được.
Cây ở Nhũng Vân đảo trắng muốt, không thể nhìn ra xa, có hoa Tuyết Lung rơi trong đảo, thật một phen phong tình. Bay tới tầm trung trong đảo ngửa đầu nhìn lại, liền có thể thấy được tuyết mênh mông bay bay đầy trời, bản thân hoa tuyết nhẹ như lông ngỗng, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được tầng áp bức. Trên đảo Lạc Mộc trùm thành đám, theo gió lạnh đong đưa. Thiếu niên hành tẩu trong màn tuyết, hắt xì hắt xì, một bước lại một bước đến phía sau núi Tiểu Lộ, lại vòng qua vài quả núi, huyệt động bị tuyết lấp mất phân nửa xuất hiện ở trước mắt.
Thoạt nhìn tuyết đọng sau núi cũng rất cao, chỉ khi có năng lực đi vào mới có thể phát hiện ảo diệu bên trong, huyệt động yên tĩnh, u ám lạnh nhạt, càng vào trong hàn khí càn yếu, đến hỗ càng sâu, vô cùng ấm áp, trong đó linh khí nồng nặc bốc lên.
Nhìn cảnh trước mặt cho đã mắt, tầm nhìn không được nửa thước, hơn nữa bởi vì bên trong động linh khí quá nồng, Tần Tu chỉ cảm thấy gân mạch hoạt động không ngừng, hắn phải dừng lại, bởi vì nếu như lại đi về phía trước, tất sẽ bởi vì hút quá nhiều linh khí, dẫn tới bạo thể mà chết.
Hít sâu một hơi, trầm ổn lấy ra một túi linh thạch từ bách nạp túi, lấy thêm vài lá bùa(phù văn), sau đó dựng trận, lấy huyết dẫn vào, phong ấn linh khí.
Đại tác phẩm hình thành, phong ấn thành hình, Tần Tu hài lòng cười cười, lại xoay người ly khai.
Kiếm Tiêu môn tuy rằng tọa lạc tại Nhũng Vân đảo, nhưng cũng không có điều tra tất cả địa phương sở hữu, tỷ như phía sau núi có thưa thớt dân cư chẳng hạn. Muốn tìm nhân vật chính ở phía sau núi cũng phải có cơ duyên, mà Tần Tu biết rõ nội dung vở kịch mang theo dã tâm bừng bừng tự nhiên sẽ không cho nhân vật chính cơ hội lớn này.
Nhũng Vân đảo cây dài thay lá mới, lại rơi xuống một vòng.
Năm thứ hai, bích chi thúy Diệp nhuộm đẫm này Thanh Thanh vách núi*.
*ai giúp tui câu này.
Ánh mặt trời lanh lảnh, vân đạm phong khinh *, rừng trúc chập chờn bị gió mang đi hương trúc nhàn nhạt. Tàng Thư các ẩn ẩn trong rừng, tấm bảng chữ theo phong cách cổ xưa chìm vào tầng tầng ánh sáng.
*mây gió thản nhiên, tự nhiên
Tần Tu mang theo nhóm thiếu niên cao lên không ít của hắn đi tới Tàng Thư các, “Sư huynh , hiện tại liền đi qua sao?” Thiếu nien môi hồng răng trắng, đôi mắt trong veo như nước.
Tần Tu khẽ vuốt cằm, dẫn đầu đi xuống bậc thang, “Tin tưởng các ngươi sẽ không làm mất mặt mũi của ta.”
Sau lưng các sư đệ sửng sốt một chút, nghiêm mặt nói, “Sư huynh yên tâm!”
Hôm nay là ngày Kiếm Tiêu môn kiểm tra thành quả tu luyện của mọi người, cũng chính là ngày thực hiện nghĩa vụ của các đệ tử ngoại môn. Nội môn đệ tử, ưu tiên hưởng dụng tài nguyên, bằng danh Kiếm Tiêu môn nội môn đệ tử có thể hù dọamột đám người. Mà ngoại môn đệ tử, đứng đầu Kiếm tiêu môn ngoại môn đệ tử, mang trên mình vạn sư, đương nhiên nếu như về sau biểu hiện mắt cao hơn đầu*, được các trưởng lão coi trọng, ngươi cũng có thể vào nội môn.
*cao ngạo, nổi trội
Tần Tu tại đây tiếp cận trong thời gian hai năm, có thể nói là danh tiếng vang xa, rất có tác phong của nhân vật phản diện, mới bắt đầu tu hành một năm, tu vi đã đến Ngưng khí tầng sáu, được khen là ” dưới Đại sư huynh đệ nhất nhân*”, phách lối không gì sánh được, mang theo nhóm tiểu đệ ở Kiếm tiêu môn lắc lư, môn phái nào trắc thí, môn phái luận võ, ba bài danh đầu tuyệt đối có hắn.
*người thứ nhất sau đại sư huynh
Tần Tu coi như là hiểu nguyên nhân vì sao Tần Tu căm hận Mộc Tử Vân như vậy, cũng khắc sâu cảm nhận bi kịch được làm BOSS phản diện cuối cùng. Nếu nói đại sư huynh từ không tham gia tỷ thế bên trong môn phái, lại hết lần này tới lần khác chiếm lấy danh hào đệ nhất trong đám tiểu bối, hơn nữa bởi vì là đồ đệ chưởng môn, đã có động phủ tu luyện của mình… Cái gì cũng không làm qua, lại còn có nhiều tiểu hài tử xấu xa như vậy như vậy sùng bái hắn.
Điều này làm cho Tần Tu muốn đánh bại nhân vật chính hận đến tận tủy lại không có biện pháp. Hắn hiểu nguyên rõ nhân vật phản diện chính là giận chó đánh mèo, xét tới cách Mộc Tử Vân che chở nhân vật chính, cho đến cùng, đều là lỗi của Mộc Tử Vân!
Sớm đến địa điểm trắc thí, Tần Tu được thần tượng khắp nơi tựa lấy chiếc ghế ngồi xuống ghê uống trà, phía sau có nhóm tiểu đệ, bừa bãi đến thô bỉ.
Thân là nhân vật phản diện, ngoại trừ nhóm tiểu đệ của mình, hắn cũng không có bằng hữu gì. Tần Tu nhận thấy được điểm ấy, lại đợi một khắc đồng hồ trôi qua, không ai đến chào hỏi hắn.
Trong môn phái có rất nhiều người xem qua Tần Tu, bất quá vì ngại vấn đề thực lực, cũng chỉ có thể thể hiện khẩu khí trên nét mặt.
Tần Tu đương nhiên mặc kệ bọn họ, dù sao chỉ là nhóm tiểu hải tử ngạo kiều xấu xa, diễn viên chính mới đúng mục tiêu của hắn.
Tốp năm tốp ba bọn tiểu bối đã đến đông đủ, lại một lát sau vòng tròn ngũ quang thập sắc ở phía sau xuất hiện, các trưởng lão áo bào phần phật, ngự kiếm mà đến, hoa hoa lệ lệ đi lên sân khấu, không có gì bất ngờ xảy ra, một trận hâm mộ hô lên.
Một tên trưởng lão trong đó đi lên thềm đá, khẽ vuốt râu dài, quay về bọn tiểu bối phía dưới cất cao giọng nói, “Lần trắc thí này lấy năm người, có cơ hội tiến vào sáu tầng Tàng Kinh các.”
Bên dưới một trận hút lấy không khí thanh lãnh, thật là lớn tiếng! Tàng Kinh các phân mười ba tầng, số tầng càng cao, tu chân điển tịch càng khiến người ngạc nhiên. Nơi này thường ngày chỉ mở ra ba tầng, các trưởng lão bất quá cũng chỉ có thể vào tầng bảy, tiến nhập tầng sáu đối với các đệ tử là vô cùng vinh dự và tràn đầy cơ duyên.
Tần Tu nghe vậy, nhưng trong lòng thì yên tĩnh, tầng sáu Tàng Kinh các, trắc nghiệm này mới chỉ là bước đầu tiên!
Nguyên lại, diễn viên chính uất ức ở sau núi nhiều năm, nhặt được cơ duyên, gạt mọi người tu hành, tu vi sau nửa năm dĩ nhiên có thể địch nổi đa số nội môn đệ tử. Sau đó Mộc Tử Vân thay chưởng môn xử lý sự việc phía sau núi, tuệ nhãn nhận thức nhân, mang diễn viên chính rời khỏi sau núi, Ông Bạch Thuật lúc này mới thực sự trở thành Kiếm tiêu môn đệ tử.
Mà tia sáng kỳ dị Ông Bạch Thuật phóng ra ngày đó chính là vào ngày hôm nay, Tàng Kinh các đúng là nơi để xoay người tốt đối với y.
Tần Tu đưa ánh mắt chuyển hướng tới cửa, hắn nhớ kỹ, Ông Bạch Thuật là cùng Mộc Tử Vân ngồi phi kiếm đến.
Lưu quang từ nơi xa vời ánh tới, Tần Tu vô cùng hăng hái chờ diễn viên chính xuất hiện, không biết diễn viên chính đại nhân còn có nhớ hay không từng bị hắn làm thịt thật thảm.
“Xin lỗi, Tử Vân tới chậm, đại sư phụ cho ta xuống núi xử lý tục sự.” Âm điệu trong trẻo mang phần lạnh lùng, bạch y từ nơi nào tới, nhìn thấy đường viền liền có thể cảm nhận được bên cạnh cổ hắn khí tức thoát tục ly trần.”Các sư thúc tinh thần như trước.”
*hắn ở đây là Mộc Tử Vân
Tần tu tâm sinh nghi hoặc, thật ra Mộc Tử Vân cũng không phải cái dạng này, chí ít đại sư huynh ở ngoài mặt cũng đủ ôn hòa, đối các sư đệ cực kỳ không sai, mà bây giờ lại trở thành một thân xa cách, lấy hai kẻ ngày đặt chung một chỗ, căn bản không một ai cho là đồng nhất.
Tần Tu ngắm nhìn bốn phía, trên mặt mọi người hoặc là kinh ngạc hoặc sùng bái, biểu tình thu vào đáy mắt, mặt đen lại âm thầm oán trách, ta đây mới là nhân vật phản diện! Mộc Tử Vân tính cái gì!
Lại nghiêng đầu xem người của chính mình, cũng may bọn họ biểu hiện bình thường, thậm chí còn có mấy người muốn khiêu chiến với người có thực lực, vẻ mặt dược dược dục thí*. Mặt đen lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, điểm lợi hại hiện tại chính là, Tần nhị gia ta đến diễn viên chính cũng dám đấu còn sợ đấu không lại ngươi hay sao?
*TT_TT
Hay nói giỡn, năng lực quản lý tiểu đệ của Tần Tu thế nhưng là hạng nhất, “Tần sư huynh lợi hại nhất” sớm đã trở thành một loại tín niệm. Nếu là có người hỏi bọn hắn, các ngươi nghĩ đại sư huynh so với việc Tần Tu thì thế nào, bọn họ tuyệt đối sẽ nháy mắt mấy cái rồi ngốc nghếch hỏi, đại sư huynh là ai? Hắn có thể lấy mười một cái biển sao? Có thể cho hai người bọn họ mỗi ngày không ngừng đọc điển tịch sao? Có thể để cho bọn họ đến ẫu đả đối phương không chết không ngừng sao? Có thể để cho bọn họ mang theo đau nhưng như không kém vui vẻ sao?
Các trưởng lão tựa hồ cũng cực kỳ thích Mộc Tử Vân, cười ha hả trả lời, “Chỉ một niên kỷ liền vì chưởng môn phân ưu, Tử Vân hậu sinh khả uý.”
Mộc Tử Vân thu hồi phi kiếm, đặt chân xuống đất, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua bốn phía, hình như chưa từng bỏ cái gì vào đáy mắt, vô cùng mỏng.
Tần Tu an vị phía dưới trưởng lão, xem Mộc Tử Vân đi tới, tay áo theo bước chân mang ra khỏi cổ khí xa cách khó diễn tả. Hình như có cái gì không giống nhau…
Mộc Tử Vân đến gần, chú ý tới cái kẻ đang ngồi ở vị trí của hắn, người này ánh mắt bất lương. Hai mắt nhìn nhau, Mộc Tử Vân khả cảm thấy nuốt không trôi, sau đó lập tức nhìn sang đường khác, xoay người một cái ngồi vào vị trí bên trên.
Mộc Tử Vân cũng đã tới, trên sân không lại không có ai, diễn viên chính đâu? Diễn viên chính không lên sân khấu thì phong tao cái rắm.
Tần Tu cực lực nhìn về nơi xa, lại không phát hiện thân ảnh diễn viên đại nhân .
Tình tiết đại thần, ngươi lại chạy đi đâu.
Tần Tu đang tìm thân ảnh diễn viên chính, không có chú ý tới Mộc Tử Vân nhìn tới tên nhân vật phản diện này mà đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, rõ ràng là biểu hiện hốt hoảng cùng kinh sợ.
Trong trường diễn võ trưởng lão lại cứ theo lẻ thường nói tây nói ta quy tắc, liền sau đó liền thối lui.
Trắc thí ở Kiếm Tiêu môn từ trước đến nay giản đơn đến thô bạo, tiên trắc tu vi*, lại tỷ thí.
*kiểm tra tu vi
Kiểm tra tu vi rất đơn giản, mỗi người đi tới lấy một tia linh lực rót vào tảng đá đen, trưởng lão từ thay đổi trong đó phán định tu vi.
“Du nam sơn có tảng đá tên là Quy Nhất, yêu quái 7 tuần, sắc tối, chất đá cứng rắn, kim cắt không đứt. Linh khí trong đá, lộ màu, lấy màu xanh của nước làm gốc, màu càng lên linh lực càng cao.”
Tần Tu truyền đến vài câu nói, các sư đệ nghe.
“… Phi Dương, ngươi đọc sách đọc đến điên rồi sao.”
“Khụ khụ, thói quen.” Triệu Phi Dương lúng túng phất tay một cái, “Ta đi khảo nghiệm trước.”
“Nhất định có thể trôi qua, buông lỏng một chút.” Kỷ i thiếu niên vỗ vỗ bờ vai của hắn, khích lệ nói.
Triệu Phi Dương đến gần Quy Nhất thạch, giơ tay đặt lên trên đá, sau đó rót linh lực vào.
Quy Nhất thạch u quang lóe lên, biểu hiện mức độ màu sắc. Ám quang lóe ra, da thịt mặt ngoài Triệu Phi Dương lộ ra kim sắc, kinh mạch hiện hình, ở giữa còn có thể thấy dòng nước linh khí róc rách chảy xuôi.
“Triệu Phi Dương, Ngưng Khí tầng bốn.” Một gã trưởng lão hài lòng nói, “Mười tuổi, tầng năm, không sai.”
Tiếng nói vừa dứt, bên dưới liền truyền ra giọng nói khe khẽ, rất nhiều ánh mắt nhìn Tần Tu cùng Triệu Phi Dương di động qua lại, người ước ao đố kị đều có.
Tần Tu rất là tự đắc, âm thầm cấp Triệu Phi Dương một điểm cộng, cừ thật, thật có thể cho sư huynh của ngươi mặt mũi.
Yêu cầu thấp nhất đối với nội môn đệ tử đúng là Ngưng Khí tầng bốn, nếu không có ai tới khiêu chiến hắn, danh ngạch tiến nội môn của hắn coi như định xuống. Triệu Phi Dương ngượng ngùng,trong ngực cười thầm không ngớt.
Vài tên tiểu đệ kế tiếp của Tần Tu cũng lục đục lên đài kiểm tra tu vi, chỉ có hai người đạt được Ngưng Khí tầng bốn. Này làm cho kẻ muốn chê cười người ta như Tần Tu buồn bực không thôi, thủ hạ yếu như vậy, thực sự là làm cho người kiêu ngạo khác muốn tới đánh hắn.
Tần Tu thảnh thơi mà dựa vào ghế, có một chút lại không có một chút mà gõ tay vịn, toàn thân cao thấp đều lộ ra cỗ khí cấm tới gần. Mà các tiểu đệ theo Tần Tu cách tư cách được thu vào nội môn ngày càng xa, Mộc Tử Vân vẫn ngồi ở một bên phóng lãnh khí, xung quanh lông mày nhíu lên cũng không biết, thật hợp với khóe miệng ngậm chặt, gợn sóng trong mắt tổ hợp thành một mảnh.
“Kế tiếp, Tần Tu.”
Tần Tu chậm rãi đứng dậy, đĩnh đạc đến trước Quy Nhất thạch, trước khi rót linh lực vào đá còn tranh thủ cà cà vài cái, đủ lạnh nga!
Tâm niệm vừa động, linh lực theo kinh mạch vận chuyển tới bàn tay. Tần Tu chỉ cảm thấy từ Quy Nhất thạch phóng ra một luồng hấp dẫn lực thật lớn, bàn tay tụ tập linh lực hoàn toàn thôn phệ, u quang chợt lóe lên, tốc độ biến ảo của đá thay đổi cực nhanh, dường như lúc trời tờ mờ sáng, không gian bị tuyết bám bụi có lúc chớp động quang minh.
Chỉ nghe thấy bên dưới lại có hàng loạt người hút lấy không khí lạnh nhạt, đếntrưởng lão luôn luôn thong dong bình tĩnh đều bị kinh ngạc một chút. Vuốt râu của hắn, nét mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, “Ngưng khí tầng bảy!” Sau đó liên tiếp nói tốt tốt tốt, “Tháng trước trắc thí đều là tầng sáu, một tháng liền tấn đến tầng bảy. Có tiểu bối thế này, thật là chuyện may mắn của Kiếm Tiêu môn ta.”
Tần Tu vui mừng cười cười, ánh mắt đảo qua mọi người, ở Mộc Tử Vân dừng một cái chớp mắt, cười đến hiện một tia đùa cợt. Dù sao Tần nhị gia ta mới là thật là BOSS?
Trưởng lão một bên khép lại tập ghi chép, cao giọng tuyên cáo, “Tuyển chọn nội môn đệ tử tới đây là kết thúc…”
“Lâm trưởng lão, thế nhưng còn Ông Bạch Thuật?” Rất xa, âm thanh non nớt lại trong trẻo của thiếu niên vang tới, mang theo tiếu ý *nhàn nhạt .
*ý cười