Editor: Tieen
[Không phải, tôi nghĩ ông già này rất tốt bụng, nhất định là người tốt.]
[Thật sự hố người ta, nhìn thấy thái độ hèn nhát của Ôn Vân Tri khiến tôi vô cùng tức giận.]
Ôn Vân Tri liếc nhìn con cua hoàng đế, hỏi lại: “Ông nghĩ tôi là người ngốc nhiều tiền sao?”
Ông chủ rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng vẫn ân cần hỏi: “Cô bé, cháu có ý gì vậy?”
Ôn Vân Tri chỉ vào con cua hoàng đế trong tay ông chủ, bình tĩnh nói: “Chân cua hoàng đế của ông đều rũ xuống, rõ ràng là không tươi, ông còn nói tươi, khác gì bán cho một kẻ ngốc.”
Mặc dù chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy.
Tất cả đều là nhờ ông chủ lòng dạ hiểm độc của cô, người đã vắt kiệt từng giọt máu cuối cùng của nhân viên, ông ta luôn yêu cầu cô xã giao với khách hàng, nghe những người đó khoác lác, theo thời gian, cô thực sự đã học được một ít.
Hơn nữa, cô vẫn luôn không nói chuyện cũng không phải định im lặng chịu đựng.
“Cô bé, con không thể nói bậy như vậy, chúng tôi đều là người làm ăn buôn bán có lương tâm.” Ông chủ giận mắng.
Ôn Vân Tri khẽ khịt mũi.
“Đừng cho rằng tôi không biết ông đã làm gì từ nãy giờ, tôi không nói vì muốn xem ông có thể vô liêm sỉ đến mức nào, nhưng không ngờ ông đã một đống tuổi mà lại vô liêm sỉ đến vậy, ông đã đóng gói thêm 3 con tôm hùm Úc nhỏ, thêm 2 con cua, thêm 8 con hàu và ít nhất một cân ngao, thậm chí còn ép mua ép bán cả ngao hai cồi và cua hoàng đế, ông đã lừa được bao nhiêu khách du lịch nước ngoài bằng trò này?”
“Quên mất nói với ông đây là hiện trường phát sóng trực tiếp, chắc cả nước đều thấy ông là một ông chủ lòng dạ hiểm độc như thế nào rồi, ông chỉ lợi dụng người khác da mặt mỏng không dám từ chối, muốn làm gì thì làm sao? Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết...”
“Chúng tôi không mua bất cứ thứ gì trong số này nữa!”
Ôn Vân Tri nói một hơi không ngừng, tốc độ nói tương đương với một rapper.
Nếu trước đó chỉ ra rằng ông chủ đã đếm sai, ông ta có thể dễ dàng lừa gạt bằng từ “vô ý” cho qua, nhưng sự việc sau đó lại trắng trợn đến mức được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc.
Ông chủ không có lời giải thích nào cả.
[Ôi mẹ ơi, cảm giác thật tuyệt! Hít một hơi dài nào!]
[Thành thật mà nói, tôi thực sự không dám từ chối, nhưng bây giờ tôi đã học được rồi.]
[Lời Ôn Vân Tri nói làm tôi thật hả giận.]
[Nhưng tôi nghĩ Ôn Vân Tri không cần phải làm như vậy, không phải cô ta có thể từ chối ngay từ đầu sao? Như vậy ông chủ sẽ xấu hổ chết.]
[Người ở trên nên bớt thánh mẫu đi, trước kia tôi bị ông chủ này lừa mất 600 tệ, sao anh không thương tôi? Ôn Vân Tri làm tôi thấy hả giận thật, tôi muốn trở thành fan của cô ấy!]
[Dù thế nào đi nữa, tôi hy vọng mọi người đều có thể dũng cảm nói không với bất công!]
Ông chủ nghe xong lời Ôn Vân Tri thì mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tôi đã đóng gói những thứ này cho cô rồi, hơn nữa tất cả đều bị cô làm không còn tươi nữa, không còn tươi thì bán cho ai? Cô không lấy cũng phải bồi thường cho tôi.”
“Mặt ông đúng là dày hơn cả tường thành.”
Ngay lúc Ôn Vân Tri định nói thêm, bên tai truyền đến giọng nói của Bùi Tư Mặc.
Cô quay đầu nhìn Bùi Tư Mặc vừa rồi vẫn im lặng, có chút kinh ngạc.
Ai có thể nói với cô rằng đây chính là lời mà Bùi tổng kiêu ngạo lạnh lùng trong sách sẽ nói không?
Nhưng trước khi Ôn Vân Tri kịp bình tĩnh lại sau cơn sốc, Bùi Tư Mặc lại lên tiếng: “Camera đã ghi lại mọi thứ, nếu ông cảm thấy mình bị thiệt hại, ông có thể liên hệ với bộ phận pháp lý của tôi, tuy nhiên, tôi khuyên ông nên kiểm tra trên mạng về bộ phận pháp lý của Tập đoàn Bùi thị trước khi liên hệ.”
Ôn Vân Tri vẫn im lặng.
Ừm, những lời này thì có chút giống.
[Bộ phận pháp lý của Bùi thị là một cái xương cứng.]
[Còn ai chưa biết đến bộ phận pháp lý mạnh nhất?]
[Ông già này chắc chắn không dám, nhưng nếu tôi là ông ta, tôi đã dọn dẹp quầy hàng và bỏ trốn từ lâu rồi.]
Thấy thực sự không thể làm gì được, ông chủ vội xua tay đuổi họ đi: “Đừng quay nữa, đừng quay nữa, tránh ra.”
Ôn Vân Tri không có ý định tiếp tục dây dưa, nên cô đi vào trong.
Ở đây cũng khá náo nhiệt, rất nhiều nhà buôn bán đến xem náo nhiệt, nhưng lại có thiếu đi những lời rao bán thu hút người mua.
Cô tiếp tục bước về phía trước cho đến khi tới quầy hàng của đôi vợ chồng.
Đôi vợ chồng này hiển nhiên biết những gì Ôn Vân Tri vừa nói, vội vàng giải thích: “Chúng tôi không có nhiều loại, nhưng chắc chắn là tươi, hơn nữa, cô cũng có thể xem thử cân này, không động tay động chân.”
[Cách bọn họ làm rõ vấn đề thật hài hước.]
[Bây giờ tôi mới tin Ôn Vân Tri thực sự giỏi đi chợ]
[Anh chị à, chúng tôi đã biết đầu tư không lỗ.]
Ôn Vân Tri nhìn vào các loại hải sản trên quầy hàng, chắc chắn rằng chúng đều tươi ngon mới điểm danh mua một ít.
Sau những gì xảy ra trước đó, không còn ông chủ nào dám tính giá quá cao cho khách hàng nữa, nên chuyến đi mua nguyên liệu nấu ăn của bọn họ diễn ra suôn sẻ một cách lạ thường.