Editor: Tieen

Trở lại biệt thự tình yêu, Thẩm Tế Xuyên và Tống Dĩ Tinh đang quét sân, trông như vừa trải qua một cuộc chiến tranh thế giới, toàn thân đều bẩn thỉu, trên mặt còn có chút tro bụi.

Khi Thẩm Tế Xuyên thấy Ôn Vân Tri đem hải sản vào, anh ta cúi người hỏi: “Còn mua gì nữa không?”

Ôn Vân Tri không thèm khách khí với anh ta: “Có, anh giúp Bùi Tư Mặc đi.”

Tống Dĩ Tinh buông chổi trong tay xuống, nhưng không có ý định giúp đỡ, ngược lại còn cao ngạo quay người chuẩn bị đi về sân.

Nhưng khi cô ấy quay lại, giẫm phải thứ gì đó, chân cô trượt đi, sau đó, cô ấy giơ tay ra, hét lên và ngã về phía sau một cách mất thăng bằng.

Ôn Vân Tri cách Tống Dĩ Tinh không xa, cô nhanh tay lẹ mắt chạy nhanh tới, đưa tay ôm lấy Tống Dĩ Tinh. 

Tống Dĩ Tinh cũng theo thói quen ngã vào vòng tay Ôn Vân Tri.

Cô ấy lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Vân Tri, trong mắt có chút kinh ngạc.

[Thế giới này không thể tồn tại nếu không có con gái!]

[Đúng vậy, tuy Tống Dĩ Tinh và Ôn Vân Tri không nói gì, nhưng vào thời khắc then chốt bọn họ vẫn sẽ ra tay giúp đỡ.]

[Tống Dĩ Tinh có lẽ không ngờ Ôn Vân Tri lại chạy tới nhanh như vậy.]

[Tốt hơn là Tống Dĩ Tinh nên tránh xa Ôn Vân Tri.]

[Tôi cũng muốn Ôn Vân Tri tránh xa Tống Dĩ Tinh.]

Thấy Tống Dĩ Tinh đứng vững, Ôn Vân Tri cầm hải sản bước vào nhà.

Nhưng Tống Dĩ Tinh lại đi đến bên cạnh Ôn Vân Tri, trái ngược với thái độ thường ngày, cô ấy cầm lấy túi xách từ tay cô: “Để tôi giúp cô.”

Đột nhiên Ôn Vân Tri chẳng còn gì cả.

Thật kỳ lạ.

Theo bối cảnh của tiểu thuyết gốc, Tống Dĩ Tinh luôn chướng mắt nguyên chủ, đối với nguyên chủ đều rất lạnh nhạt.

Cô ấy không hại nguyên chủ, bởi vì cô ấy chưa bao giờ coi trọng nguyên chủ.

Nhưng dựa trên tính cách này, tại sao cô ấy lại chủ động giúp đỡ?

Ôn Vân Tri nhìn bóng lưng Tống Dĩ Tinh nhưng không nghĩ ra điều gì, đành ngừng suy nghĩ rồi bước vào nhà.

Trong phòng, Cố Diễn và Lâm Vi đang ngồi trên ghế sofa xem TV, trên bàn trà có một đĩa trái cây đã chuẩn bị sẵn.

Lâm Vi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy Ôn Vân Tri và những người khác trở về, vội vàng đứng dậy, bưng một đĩa trái cây đi tới.

Cô ta cầm nĩa, ghim một miếng xoài đưa vào miệng Ôn Vân Tri: “Vân Tri đã vất vả rồi, mau nếm thử quả xoài này đi, ngon lắm.”

Ánh mắt của Ôn Vân Tri chạm phải ánh mắt của Lâm Vi.

Mặc dù không biết ý định của cô, Ôn Vân Tri cũng không đưa tay ra, chỉ cúi đầu cắn một miếng xoài, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên.

Biểu cảm của Lâm Vi thay đổi, khuôn mặt vốn hiền lành của cô ta đột nhiên trở nên hơi cứng nhắc, tay cô ta lập tức rời khỏi nĩa.

Cô ta nghĩ Ôn Vân Tri sẽ chế giễu mình, cô ta có thể nhân cơ hội này tỏ ra yếu đuối, giành được sự thông cảm của khán giả.

Nhưng cô ta không ngờ Ôn Vân Tri lại có phản ứng như thế này.

Ngược lại khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.

Khi Ôn Vân Tri nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vi, cô lập tức hiểu được ý nghĩa trong hành động của cô ta.

Ha ha, cô thật là thông minh, làm Lâm Vi ghê tởm như vậy, cũng có thể coi là một loại trào phúng.

[Thật là đáng yêu.]

[Lâm Vi và Ôn Vân Tri hòa giải rồi sao?]

Bùi Tư Mặc và Thẩm Tế Xuyên cũng đem hải sản vào trong.

Ôn Vân Tri đi vào bếp, lấy từng loại hải sản từ trong hộp xốp ra.

Những loại hải sản này cần được chế biến càng sớm càng tốt, nếu không chúng sẽ chết sẽ không còn tươi nữa.

Cô thường tự nấu ăn ở công ty, mặc dù cô chưa từng nấu hải sản, nhưng ít nhất vẫn ngon hơn những người được nuông chiều từ bé chưa từng vào bếp này. Huống chi, cô thực sự không biết việc ghi hình chương trình lại bận rộn như vậy, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì.

Đợi nhóm người này nấu ăn xong, có lẽ cô đã chết đói rồi.

Từ lúc Ôn Vân Tri bước vào, ánh mắt của Cố Diễn vẫn luôn hướng về phía cô.

Khi nhìn thấy Ôn Vân Tri đi vào bếp, anh ta đứng dậy đi theo phía sau.

Ban đầu anh ta không định giúp, nhưng khi thấy Ôn Vân Tri cầm lấy một con cua, con cua liền duỗi càng ra cào vào không khí.

Cố Diễn theo phản xạ vươn tay nắm lấy cổ tay Ôn Vân Tri, kéo cô về sau một bước, bảo vệ cô ở phía sau mình.

“Thật ngốc, để tôi làm.”

Giọng điệu của anh ta đầy vẻ ra lệnh, cùng với sự tự tin thái quá.

Ôn Vân Tri: ???

Ai cho phép ‘you’ làm vậy?!

May mắn thay, hôm nay cô không ăn gì, nếu không cô sẽ nôn mất.

Cố Diễn là công tử, chưa từng nấu cua bao giờ, đối mặt với con cua có chút luống cuống tay chân, nhưng dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể giả vờ thành thạo giơ ngón tay ấn xuống hai bên cua.

Nhưng đây không phải cua nhỏ, vừa bị bắt, chúng lập tức duỗi những chiếc càng lớn ra, nhào tới, mặc dù không có kẹp Cố Diễn, nhưng anh ta cũng sợ đến mức hét lên một tiếng, lập tức hất con cua ra.

Con cua bay theo hình vòng cung trên không trung rồi đáp xuống chân Ôn Vân Tri, một chiếc càng của nó hung hăng kẹp chặt ống quần của Ôn Vân Tri.

Ôn Vân Tri không nói nên lời.

Cô có thể thả con cua vào hồ nước mà không bị thương gì.

Ôn Vân Tri mặt lạnh, khom người, bình tĩnh nắm hai bên của con cua, dùng sức kéo con cua ra, trực tiếp thả vào trong hồ.

Cố Diễn dường như không chút nào ngượng ngùng, ngược lại còn bóp eo mình, khinh thường nhìn con cua trong ao: “Con cua này lại dám không nghe lời tôi, thật là làm càn.”

Ôn Vân Tri ngẩng đầu nhìn Cố Diễn, miệng hơi hé ra, dường như muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được bốn chữ: “Anh bị bệnh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play