Lý Ngang giật mình, thấy Noãn Dương đột nhiên vươn tay về phía mình liền xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn vươn tay muốn ôm lại anh.

Giang tay ra muốn ôm anh.

Kết quả Hàn Tĩnh Bạch căn bản không nhìn hắn, giang tay lướt qua hắn trực tiếp đi về phía sau.

Có chuyện gì vậy?

Lý Ngang vừa quay đầu, liền thấy tiểu biên tập Mạc Chi Dương cũng đi theo, hai người còn ở trước mặt hắn ôm ấp, đây không phải ngược cẩu sao?

"Em đói bụng~" Mạc Chi Dương dựa vào ngực hắn, căn bản mặc kệ vẻ mặt giống như ăn cứt của Lý Ngang.

Lý Ngang hoảng sợ nhìn cậu, người này sao cứ như âm hồn bất tán “Cậu, cậu tới đây làm gì? Bây giờ tôi mới là biên tập của Noãn Dương, cậu mau về đi!”

"Không có gì a, tôi tan làm tới đây tìm người yêu thôi mà, làm sao vậy?" Mạc Chi Dương nhíu mày, anh đã muốn làm biên tập vậy thì anh làm đi, tôi làm đối tượng của hắn làp được rồi.

Hắn sửng sốt!

Lý Ngang trăm triệu lần không nghĩ tới còn có cách chơi này, vậy làm biên tập viên của Noãn Dương thì có ý nghĩa gì? Còn phải xem bọn họ show ân ái sao?

"Nếu đã là giờ tan làm, vậy cậu cũng nên trở về đi?" Hàn Tĩnh Bạch cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, Dương Dương không làm biên tập nữa vậy thì càng tốt, em ấy có thể toàn tâm toàn ý ở bên mình.

Lý Ngang mặt mày ngơ ngác, tốn nhiều tiền như vậy, vất vả lắm mới trở thành biên tập của hắn nếu đã không thể ở cùng một chỗ vậy thì ít nhất một ngày cũng phải được gặp nhau bảy tám tiếng đi?

Tại sao lại biến thành như vậy thật sự không thích hợp, mắt thấy hai người muốn đi, hắn vội vàng ngăn cản “Mấy người!”

“Đúng rồi, chúng tôi ra ngoài ăn cơm, anh nhớ đóng cửa nha.” Nói xong, Mạc Chi Dương ôm cổ Hàn Tĩnh Bạch đứng trước mặt Lý Ngang, kiễng chân hôn hắn một cái.

Mắt thấy hai người ân ái rời đi, Lý Ngang không biết mình đã tạo nghiệt gì, làm thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, rõ ràng là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng*, đột nhiên liền biến thành như vậy.

  • Câu thành ngữ "近水楼台先得月" (gần nước thì được trăng trước) xuất phát từ câu thơ của Tô Lân: "近水楼台先得月,向阳花木易为春" (gần nước thì lầu được trăng trước, cây cối hướng dương dễ gặp xuân). Câu này ngụ ý rằng nhờ ở vị trí gần gũi mà có thể dễ dàng đạt được lợi ích hoặc cơ hội hơn.

Hai người đi ăn cơm, Mạc Chi Dương nhân tiện đem chuyện mình đã không còn là biên tập viên của hắn nói một chút, Hàn Tĩnh Bạch chỉ cau mày gật đầu.

Hai người cơm nước xong, Hàn Tĩnh Bạch liền lái xe nhưng không trở về khách sạn mà chạy đến khu biệt thự, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự.

"Wow, giết người vứt xác sao?" Mạc Chi Dương thò đầu ra nhìn thấy cửa sổ biệt thự tối om, thoạt nhìn giống như không có người ở, trong bóng đêm trông có chút đáng sợ." 

Hàn Tĩnh Bạch lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu đen, “Dương Dương, anh có thứ này tặng em.”

“Là gì vậy?” Đều đã là vợ chồng nhiều năm, còn tặng bất ngờ, Mạc Chi Dương có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bước theo hắn cùng nhau xuống xe.

Đứng trước cửa biệt thự, Hàn Tĩnh Bạch tự tay bịt kín mắt, nhỏ giọng trấn an cậu “Dương Dương đừng sợ, mọi thứ đã có anh ở đây rồi.”

"Ừm." Mạc Chi Dương không sợ, tùy ý để hắn bịt mắt mình, nhưng đột nhiên bị mất đi thị giác vẫn có chút không quen, theo bản năng vươn tay muốn kéo xuống.

Hàn Tĩnh Bạch nắm tay cậu chậm rãi đỡ người lên bậc thang, “Dương Dương cẩn thận, đi ba bước.”

Không biết sẽ gặp phải cái gì, nhưng bàn tay được nắm rất ấm áp, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác an tâm, Mạc Chi Dương bị hắn dắt lên bậc thang.

Sau đó nghe được tiếng khóa cửa vang lên, cửa bị đẩy ra, một mùi mực nồng nặc xông vào mũi, Mạc Chi Dương liền nhíu mày, “Cái gì vậy?”

“Đến rồi.” Hàn Tĩnh Bạch dắt cậu vào trong phòng xoay người đóng cửa lại, sau đó bật đèn lên “Dương Dương nhìn xem, đây là quà anh tặng em.” Nói xong hắn cởi khăn tay ra trả lại tầm nhìn cho cậu.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Mạc Chi Dương có chút không quen, sau khi chớp chớp mắt mới nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng, tại sao trong phòng này lại chất đầy giấy?

Đống giấy từ dưới chân tràn đến phòng khách, thậm chí là trên cầu thang lầu hai cũng có, Mạc Chi Dương ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt lên mấy tờ “Cái này?"

Nhìn vài tờ toàn là tranh thủy mặc, đều vẽ cùng một người, một cái áo choàng dài tay rộng, thiếu niên đáng yêu mặc một cái áo choàng tay rộng dài cùng với dây buộc tóc màu trắng, tuy cách ăn mặc không giống nhau nhưng có thể nhìn ra là cậu.

Trên mặt đất trải đầy giấy, không thể để hết có bao nhiêu tờ, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là giấy, ngay cả sàn nhà cũng bị che lại, giống như bị trải một tầng tuyết mỏng.

“Những thứ này đều là Dương Dương” Hàn Tĩnh Bạch ngồi xổm xuống, nhặt từng bức tranh dưới  chân lên “Vô số ngày lẫn đêm, anh đều như vậy.”

Mắt Mạc Chi Dương đột nhiên cay cay, “Anh vẽ bao lâu rồi?”

“Đã vẽ nhiều năm, anh chỉ đem hết nỗi nhớ vẽ vào đây, không ngờ lại chất đầy cả căn phòng.” Hàn Tĩnh Bạch nói xong tay liền run lên, những ngày không có em, anh cũng không biết làm sao có thể vượt qua được, mỗi khi hồi tưởng lại đều cảm thấy như đã trải qua cả mùa đông.

Hai năm kia không viết văn là bởi vì trong đầu đều là cậu, không thể viết được những thứ khác.

Hắn không cần gì ngoài cậu.

Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng nhịn nước mắt không để nó rơi xuống.

“Nhưng bây giờ thì tốt rồi.” Hàn Tĩnh Bạch cười bổ sung một câu.

Thật ra là không tốt, một chút cũng không tốt,   luôn nhớ em đến đau lòng, mỗi đêm đều như vậy vừa vẽ em vừa chịu đựng, nhưng anh sợ vừa nói ra em cũng sẽ khó chịu theo, sao có thể để em khó chịu chứ.

Tâm tư của người này, cậu sao có thể không đoán được.

Mạc Chi Dương lung tung lau nước mắt trên mặt, nhìn người ngồi xổm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy đau lòng liền ngồi xổm xuống cướp đi trang giấy trên tay hắn, “Mẹ nó, lão tử ở chỗ này với anh còn chưa đủ sao?”

“Phụt” Hàn Tĩnh Bạch bị chọc cười, biết Dương Dương đang an ủi mình, bất quá cách này thật sự đúng là phong cách của cậu.

Nhìn hắn nở nụ cười, tâm Mạc Chi Dương mới dễ chịu hơn một chút, đột nhiên đem người đẩy ngã, trước khi kịp phản ứng liền ngồi lên người hắn, “Ngoan ngoãn, em cho anh”

Coi như là bồi thường cho hắn đi.

Nhưng không đến hai lần, lòng áy náy kia đã không còn.

“Dương Dương thật tuyệt.” Hàn Tĩnh Bạch đỡ eo cậu.

“Tuyệt cái rắm, anh a ha~ anh muốn thì tự mà làm, em mệt rồi” Mạc Chi Dương nằm trên người hắn, thắt lưng rốt cuộc không thể chịu nổi.

“Vậy có phải mặt ngoài có thể tự di chuyển rồi không?” Hàn Tĩnh Bạch mang theo ý cười ngồi dậy, ấn người vào tường, tách hai chân từ phía sau “Được rồi.”

Nghe tiếng kêu như mèo con bên tai, Hàn Tĩnh Bạch liếm nhẹ gáy cậu: Quả nhiên, mang Dương Dương đến đây có thể khiến cậu áy náy, có thịt ai mà không thích chứ?

Hối hận, Mạc Chi Dương cảm thấy hối hận, đấy là ý nghĩ cuối cùng sau khi ngất đi, đáng ra không nên để cẩu nam nhân tùy ý muốn làm gì thì làm.

Mạc Chi Dương muốn trở mình liền cảm thấy tay chân vô lực, nhất là ở thắt lưng mỏi nhừ, mở to mắt nhìn thấy căn phòng xa lạ, cậu sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại nơi này là nhà của Hàn Tĩnh Bạch.

“Ai, tại sao tôi lại không thể chịu nổi nam sắc hấp dẫn.” Hôm qua, người này đáng thương hề hề nói muốn làm lại một lần, cậu vậy mà thật sự đồng ý.

Nhưng đâu phải lúc nào cũng có thể giải quyết trong một lần.

Gắng gượng trở mình, nằm nghiêng đối mặt với tủ quần áo “Hả.”

Hàn Tĩnh Bạch bưng cơm đi vào liền thấy Dương Dương đã tỉnh, "Dương Dương, em đói bụng chưa?

“Không yêu đương, không muốn ăn.” Mạc Chi Dương thở dài dùng chăn che đầu, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn.

Biết mình tối hôm qua có chút quá đáng làm Dương Dương tức giận cũng là điều bình thường, hắn treo nụ cười lấy lòng trên mặt, lại gần “Dương Dương, nếu em không đói bụng, đồ ăn ngon sẽ bị nguội.”

Mạc Chi Dương lúc này mới lấy chăn xuống, “Em đói bụng nhưng không muốn động.”

“Ngoan, anh ôm em đi rửa mặt.” Hàn Tĩnh Bạch đặt đồ lên tủ đầu giường đứng dậy ôm lấy Dương Dương mang cậu đi rửa mặt “Em đấy, luôn giống như không có xương.”

“Nếu như không phải trải qua đêm qua, em cảm thấy em có thể một quyền đấm anh nằm xuống.” Mạc Chi Dương đầu tựa vào vai hắn.

Hàn Tĩnh Bạch chỉ cười cười, ôm người đi rửa mặt, sau đó liền hầu hạ đút cháo, động tác quen thuộc.

Tòa biệt thự đều đã được quét dọn sạch sẽ, về phần quét dọn như thế nào, Hàn Tĩnh Bạch không nói nhưng Mạc Chi Dương có thể đoán được, nhất định là hắn dùng tiên pháp, vì vậy làm cậu có chút mất hứng.

Dỗ dành nửa buổi sáng, mới làm cho cậu nguôi giận, Hàn Tĩnh Bạch về sau cũng không dám nữa.

“Anh còn có tâm tư khanh khanh ta ta, cái người tên Cố Miên đó đã làm loạn trên mạng rồi, cậu có biết hay không!” Hệ thống tức giận, người này đem nhiệm vụ đều quên không còn một mảnh sao?

Cãi nhau?

Mạc Chi Dương có chút kỳ quái liền vội vàng lấy điện thoại ra xem trên mạng, lúc này mới nhìn thấy nguyên lai là Cố Miên vừa mới tung ra một video, nói hắn là người viết hộ cho Hàn Tĩnh Bạch lúc trước, ngay cả quyển《 Tiên Sư 》 đều là dàn ý do hắn viết, chẳng qua bị trộm dùng mà thôi.

Video dài bốn phút, hắn khóc lóc kể lể rằng Hàn Tĩnh Bạch câu dẫn, dụ dỗ hắn viết nhiều bài như vậy, lại lừa gạt nói sẽ luôn ở bên hắn, bởi vì thích Hàn Tĩnh Bạch cho nên Cố Miên vẫn luôn chăm chỉ chịu đựng mệt nhọc làm người viết hộ.

Không nghĩ tới, cuối cùng Hàn Tĩnh Bạch cư nhiên lại bỏ rơi hắn, ở bên với người khác, lúc này hắn mới ý thức được mình bị lừa, lãnh đạo cấp cao của phòng sách nhìn không nổi liền giúp hắn đăng bài.

Cố Miên trong video nói rất có lý, khóc cũng rất chân thật, logic hoàn mỹ như vậy, Mạc Chi nghe Dương không khỏi vỗ bàn tán dương.

Tên này không hổ là viết văn, logic kín đáo, hơn nữa vừa có lý lại có căn cứ.

Hệ thống liếc mắt “Cậu cảm thấy bây giờ là thời điểm cậu khen hắn sao?”

“Hình như không nên khen hắn ăn vạ.” Mạc Chi Dương gãi gãi đầu, nhưng dựa theo giải thích trong video của Cố Miên, tất cả đều hợp lý, hơn nữa logic kín đáo còn đúng tuyến thời gian.

“Hiện tại trên mạng đều đã trở mặt, nghiêng về phía ủng hộ Cố Miên, rất nhiều người thoát fan cắn ngược lại, nói là không muốn làm fan một tên cẩu đạo văn, còn đi xoát bình luận, thỉnh cầu trang web hạ giá sách của Noãn Dương, còn có những người mắng các cậu là cẩu nam nam, uy uy uy, nam nhân của cậu bị khi dễ như vậy, cậu không làm, không nói gì được đi?”

Hệ thống chính là đang bảo vệ nghé con, tốt xấu gì Hàn Tĩnh Bạch cũng là cha của tiểu ký chủ, làm sao có thể để cho ngườ khác tùy tiện nói xấu.

“Đương nhiên là không thể nói nổi.” Mạc Chi Dương tắt điện thoại di động, chẳng hề để ý đặt bên gối, “Nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc phải để sự việc lên men trong chốc lát, Cố Miên chắc chắn sẽ nóng nảy.”

Video vừa đăng tải, Cố Mị biết đây là liều chết đánh cược một lần, nhưng dựa theo bố cục lúc trước, còn có một chút hỗ trợ từ nhà sách, xác suất thành công sẽ rất lớn.

Nhìn chằm chằm điện thoại di động, ánh mắt cảm thấy chua xót cũng không nỡ chớp mắt, hắn vẫn đang đợi Noãn Dương trả lời, chỉ cần hắn trả lời liền có thể bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch.

Cố Miên nắm chặt di động, “Tôi chính là muốn cướp đi huy hoàng của anh! Không biết sau khi anh thân danh bại liệt, có hối hận vì đã từng cự tuyệt tôi hay không.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play