“Không!” Khó có được lần này, Hàn Tĩnh Bạch dĩ nhiên cự tuyệt.

Hắn nói không, Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, hắn chưa từng kiên quyết cự tuyệt mình như vậy, túm cổ áo không chịu buông tay, “Anh không ngại xấu hổ nhưng em thì có, còn nữa những thứ kia căn bản không thể qua kiểm duyệt! Ngoan, nhanh xóa nó đi.”

“Không.”

Lần này, Hàn Tĩnh Bạch rất kiên quyết, để cho tất cả biết rằng mình cùng Dương Dương tình cảm hợp nhau.

Mạc Chi Dương vung nắm đấm nhỏ, nhưng đối với khuôn mặt tuấn tú, cậu thực sự không xuống tay được. “Nhưng anh không cần phải vậy, đem chuyện chúng ta làm công khai cho mọi người a!”

Giờ thì tốt rồi, ai đọc bài viết vào cũng đều biết hai người ngày hôm qua làm cái gì, thậm chí tư thế nào cũng đều biết, thật sự mất mặt!

Hàn Tĩnh Bạch đỡ lấy thắt lưng cậu ôn nhu nói: "Anh không cảm thấy có gì không ổn, anh rất vui vì bọn họ đều biết.

Bài viết vừa đăng lên, hầu như tất cả fan của cuốn sách đều thấy được.

Trương Tộ đang nằm trên giường ngồi xổm xem cập nhật, kết quả lướt lời của tác giả ở cuối, dọa tay cậu run lên, “A Kiểm, A Kiểm xảy ra chuyện rồi!”

Cậu vén chăn lên ngay cả giày cũng không mang, lập tức chạy ra cửa vọt thẳng tới thư phòng, “Noãn Dương làm màu vàng, anh mau nhìn xem.”

Ninh Kiểm đang xử lý công việc, thấy cậu chân trần chạy vào thư phòng liền chặn ngang người ôm lên đùi, lúc này mới cầm điện thoại qua liếc nhìn lời của tác giả.

Trong nháy anh mày nhíu thành chữ Xuyên, trực tiếp gọi điện thoại cho chủ biên.

Ninh Kiểm cũng không có ý định làm gì, bắt đầu lôi kéo Trương Tộ mở khóa tư thế mới.

Bên này, hai người còn đang giằng co, lần này Hàn Tĩnh Bạch thật sự là quyết tâm, vừa đấm vừa xoa đều vô dụng.

"Anh có xóa không~" Mạc Chi Dương buông lỏng cổ áo, bắt đầu làm nũng, đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, cậu thò tay qua tủ đầu giường lấy mới phát hiện là biên tập của trang web.

Trước mặt hắn, ấn loa ngoài.

Xin chào Hàn tiên sinh, tôi đã xóa những lời anh nói bởi vì nó không thể qua kiểm duyệt.

Bên trong loa truyền đến tin tức, khiến Mạc Chi Dương hai mắt tỏa sáng, ngược lại Hàn Tĩnh Bạch liền nhíu mày.

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Chi Dương bò từ trên người hắn xuống "Anh nhìn xem, em đã nói là không được, hiện tại tốt chưa?

Bây giờ thì tốt rồi, cậu không cần quản thì đã có người giúp mình vui vẻ.

Hàn Tĩnh Bạch có chút mất hứng, ngồi thẳng dậy sửa sang lại quần áo trên người, "Anh có rất nhiều biện pháp.

Đoạn kia bị xóa, Mạc Chi Dương lòng tràn đầy vui mừng bò xuống giường đi tưới nước cho đóa hoa hướng dương còn không quên khuyên hắn, “Kỳ thật hạnh phúc tự mình biết là tốt rồi, cũng không cần mọi người trên khắp thế giới đều biết.”

Nếu bọn họ biết em là người của anh, một ngày nào đó em muốn rời khỏi anh bọn họ cũng sẽ nể mặt anh mà không tổn thương em. "Hàn Tĩnh Bạch đi tới từ phía sau lưng ôm lấy cậu, tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh.

Câu này đến một cách khó hiểu.

Sao em phải rời khỏi anh? "Mạc Chi Dương buông ly nước trên tay, xoay người ôm cổ hắn," em sẽ không rời khỏi anh đâu, yên tâm đi.

Hàn Tĩnh Bạc nghe vậy mỉm cười không nói. 

Buổi tối ngày hôm sau hai người bọn họ cùng Trương Tộ hẹn nhau họp lớp. 

Hai người cùng đi ăn cơm chiều rồi bắt taxi đi đến buổi họp lớp. (Khúc này tớ chém)

Nhưng lần này, Hàn Tĩnh Bạc không lén lút đi theo, nhưng sau khi Dương Dương rời khỏi, hắn bí mật nhấn vào trang web tràn đầy quảng cáo nhỏ rồi bắt đầu đăng kí. 

“Mặc dù tác phẩm ngày hôm qua đã bị xóa nhưng vẫn là có rất nhiều người thấy được, phỏng chừng bọn hắn đều bối rối, ha ha ha ha.” Trương Tộ ở trên xe, lôi kéo Mạc Chi Dương cùng xem bình luận của ngày hôm qua. 

Bình luận của Tanbai Moonlight : Đại thần, tôi khuyên anh nên hao tử vĩ trấp* bằng không tôi sẽ phải hô cỗ vũ anh cố gắng lên.” 

  • 鼠子尾汁" là một từ lóng đồng âm với thành ngữ “chăm sóc bản thân ”

Linh Linh linh: Nhiều tư thế như vậy tôi chịu không nổi.

Một đống động vật nhỏ: Đây không phải xe nhà trẻ, cứu mạng mau thả tôi xuống đi! 

Ji Ji: Người da đen cười một tiếng, sinh tử khó đoán, tôi hẳn nên trong quan tài chứ không phải ở trong xe. 

Bánh Đậu Đỏ: Căn cứ vào thời gian suy đoán, quá trình này rất dài, mà tôi lại nhìn vào chiếc gối trống, thật là hạn hán và úng nước.

Tuỳ tiện vuốt bình luận, Mạc Chi Dương chỉ cảm thấy hoảng loạn, đệt! Cậu cảm giác giống như mình bị một đám người vây xem, Hàn Tĩnh Bạch đáng chết! 

Đem màn hình điện thoại đẩy ra, “tôi đâu biết lá gan hắn to như đứa ngốc còn không sợ bị xét duyệt?"

"Bọn họ trước tiên gửi đi trước rồi xem xét sau cho nên nó được phát ra vào thời điểm này, xét duyệt tan việc.” Nói đến đây Trương Tộ tỏ ra suy sụp, “Cậu không biết A Kiểm hôm qua quá đáng bao nhiêu.” 

Vừa nghĩ tới đó, cậu còn cảm thấy đau hông. 

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của mình, Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, “Làm sao vậy?” 

“Hôm qua hắn xem hết đoạn cuối chương liền nói muốn thử tư thế mới.” Kết quả thử đến quá nửa đêm, nói tới đây, Trương Tộ đã cảm thấy đau đầu. 

“Mấy người muốn thử tư thế mới thì đi mà đọc hoàng văn* học tôi làm gì!". Mạc Chi Dương đã rất xấu hổ, lại còn phải chịu loại tra tấn này.

  • Sách 18+=))))

Trăm triệu không ngờ tới, lại có một ngày bị người khác coi như tài liệu dạy học, quá xấu hổ. 

“Bất quá, từ lúc cậu dạy tôi vuốt lông A Kiểm đã không hở tí là giận.” Nghĩ tới cái này, Trương Tộ vẫn là rất biết ơn A Dương. 

A Dương nói đúng, giữa người yêu với nhau thêm một chút khen ngợi cùng trấn an, dù chỉ là khen hắn tốt bụng cũng sẽ khiến mối quan hệ có thể hòa hợp hơn. 

“Đừng khách khí, tôi là sợ cậu ở lúc tráng niên tươi đẹp bị đệt chết.” Mạc Chi Dương dựa lưng vào ghế.

Trước mặt tài xế, nghe hai vị hổ lang ở ghế sau ông run rẩy đạp chân ga, người trẻ tuổi bây giờ, chân ga so với chính mình còn mạnh hơn, sóng sau không hổ là sóng sau*.

    •Câu sóng sau trong câu “sóng sau xô sóng trước”

Trương Tộ nhìn vẻ mặt nhẹ nhỏm của A Dương, trên mạng đều mắng cậu thành cái dạng gì, cũng không đành lòng đề cập với cậu, liền xem như không biết. 

Xe dừng trước nhà hàng K, hai người đi vào, lần này do Trương Tộ đặt, người được mời cũng là những người ở ký túc xá trước kia, còn có ba người bạn từ câu lạc bộ, cũng chỉ có năm người. 

Mạc Chi Dương đẩy cửa đi vào, liền thấy mọi người đều đến đông đủ, họ tụ tập lại một chỗ không biết thảo luận cái gì. 

Năm người kia tụ lại với nhau, nhìn thấy hai người tiến vào, giấu đầu hở đuôi tách nhau ra ngồi xuống, Mạc Chi Dương nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày liền nhíu lại cũng không chọc thủng. 

“A Tộ, Mạc Chi Dương, đã lâu không gặp!”Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đứng dậy, đây là trưởng ký túc xá Triệu Kỳ, rất nhiệt tình chào đón, “ha ha ha, đã lâu không gặp các cậu.” 

Bốn người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng đều đứng dậy nghênh đón. 

“Kỳ ca, đã lâu không gặp!” Trương Tộ nhiệt tình đi tới, lại phát hiện A Dương còn đứng ở cửa, còn tưởng rằng cậu sợ, hai bước đi qua đem người kéo vào “Không sao, đều là bằng hữu.” 

Mạc Chi Dương cúi đầu, có thể cảm nhận được những ánh mắt ác ý của những người đó, trong lòng tính toán không biết nên làm gì. 

“Là Mạc Chi Dương sao, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông khác cũng đến từ ký túc xá cũ, kêu Tiển Kiềm, khí chất lưu manh, ở trường học cũng là một kẻ cặn bã, tất cả bạn gái và bạn trai đều là ngủ xong liền ném. 

Tiển Kiềm đi tới, nắm ở bả vai cậu cố ý hạ giọng, “trở nên đáng yêu !” 

‘Ha ha ha ha.’ 

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều bật cười, bầu không khí có chút lạ.

Mạc Chi Dương rụt bả vai lại, trốn sau lưng Trương Tộ, cũng không đếm xỉa đến nụ cười khó giải thích của bọn họ.

“Tất cả mọi người ngồi đi, đã lâu không gặp.” Trương Tộ không có phát hiện không ổn, còn tưởng rằng A Dương sợ hãi, che chở hắn ngồi trên ghế sô pha.

Vừa ngồi xuống, bằng hữu từ câu lạc bộ đã chủ động bắt chuyện cùng Trương Tộ, hấp dẫn sự chú ý của cậu. 

“Đến đến đến, mọi người tốt nghiệp lâu như vậy, khó khăn lắm mới tụ tập lại một lần, nào cùng uống một ly đi.” Triệu Kỳ nói xong tự rót đầy ly cho mình, lại bưng lên một cái ly khác rót rượu, đưa tới cho Mạc Chi Dương “uống một ly không?” 

Rượu này 

Mạc Chi Dương nhìn chất lỏng màu vàng trong ly trước mặt, thành ly dính đầy bọt khí, từ đầu đến cuối cậu đều không ngẩng lên, lắc lắc đầu "tôi không biết uống rượu, xin lỗi.” 

“Ài, cái này không nể mặt mũi rồi, không có chuyện gì liền uống một ly này thôi.” Tiển Tiềm bưng ly rượu ngồi bên cạnh cậu, cũng tham gia khuyên bảo, “Đã lâu không gặp, cho chút thể diện đi.” 

“Kia, vậy được rồi.” Mạc Chi Dương cẩn thận vươn tay, đôi tay có thể thấy được đang run rẩy. 

Mắt thấy cậu tiếp nhận ly rượu, trên mặt vài người đã lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Mạc Chi Dương vươn tay, tiếp nhận chén rượu, cũng không biết bởi vì quá sợ hãi hay ly rượu quá trơn, tay run một cái, chiếc ly trực tiếp rời tay rơi trên mặt đất, làm bẩn giày Tiển Kiềm.

Giày này rất đắt, Tiển Kiềm theo bản năng muốn đem ly rượu trên tay đánh đến đầu của cậu, nhưng lí trí lại bị Trương Tộ kéo về.

“A Dương làm sao vậy!” Trương Tộ cũng bị giật mình, nhìn bộ dáng run rẩy của cậu, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vừa rồi cậu mải mê trò chuyện cùng bọn họ mà quên mất A Dương.

Tiển Kiềm đứng lên, “Tôi đi vệ sinh rửa một chút.” 

Sau khi đi vào, nhìn thấy giày mới bị bia thấm ướt, hắn đau lòng không thôi.

Rút mấy tờ khăn giấy lau khô, nếu vừa rồi không có Trương Tộ, ly rượu đó sẽ trực tiếp dội thẳng vào Mạc Chi Dương.

Nhưng Trương Tộ không thể đắc tội, cậu có một người anh trai là nhân vật có mặt mũi trong thành phố, trước kia nể tình mặt mũi của cậu, mới không làm khó Mạc Chi Dương.

Tiển Kiềm nhìn giày của mình, lại nghĩ bộ dạng như thỏ trắng của Mạc Chi Dương, thầm mắng: giả thuần khiết cái gì, một con chó cái ngàn người cưỡi, đến lúc đấy  đem mày đệt xong sẽ ném ra ngoài đường lớn.

“Ai nha, A Dương không biết uống rượu đừng ép cậu ấy nữa mà.” Trương Tộ chủ động đoạt ly rượu từ trên tay Triệu Kỳ bỏ lên bàn. 

Thấy mời rượu không được, Triệu Kỳ cũng không khăng khăng kiên trì, ngược lại chủ động đề nghị, “vậy tôi ra ngoài gọi một ly nước trái cây cho cậu ấy, nước xoài được không?” 

Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa. 

Sau khi ra ngoài, hắn chặn người phục vụ lại rồi gọi một ly nước xoài nhưng không đi vào, mà đợi ở cửa chờ nhân viên bưng nước trái cây tới. 

“Tôi đưa vào là được rồi, cảm ơn.” Triệu Kỳ bưng ly nước xoài, đuổi nhân viên phục vụ đi, đợi đến khi toàn bộ hành lang đều không còn người mới móc từ trong túi ra một chai thuốc nhỏ mắt.

“Đợi chút nhìn mày lên cơn như nào.” Triệu Kỳ nhỏ vài vào nước xoài, khuấy đều về rồi mới bưng vào, “để cậu đợi lâu rồi.” 

Mạc Chi Dương tiếp nhận ly nước xoài, nhẹ nhàng nói cảm ơn, dùng ống hút khuấy đều dùng môi chạm vào ống hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play