Mọi người nhìn quai hàm hắn lõm xuống, yết hầu lăn một cái, đều biết sự tình đã thành.
"Ai nha, hiện tại tất cả mọi người là bằng hữu, cùng uống một chén." Triệu Kỳ nói xong, lôi kéo mấy người khác cùng nâng ly ồn ào.
Không ai hát, liền bỏ qua hai bài, tất cả mọi người vẫn đang uống rượu.
Nhưng Mạc Chi Dương lại ngồi ở trên sô pha, lười biếng nhìn người trước mặt, tựa hồ cảm thấy có gì không ổn liền muốn đứng dậy lại không cẩn thận ngã trở về, “A Tộ, tôi.”
Nhìn thấy cậu như vậy, mấy người hình như có cùng một dạng sở thích, một người trong số đó cố ý đem ly rượu trên tay đổ xuống, bắn lên quần áo Trương Tộ, “Ai nha, xin lỗi, xin lỗi tôi hơi say.”
“Không sao, không sao” với tính tình của Trương Tộ, làm sao có thể trách hắn, cậu nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau.
Triệu Kỳ nhìn chủ động đề nghị, “Hay cậu đi toilet tắm rửa một chút đi.”
Nhìn quần áo đã ướt sũng, Trương Tộ đứng dậy, "Vậy được rồi." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía A Dương, cậu tựa hồ có chút buồn ngủ, “A Dương, tôi đi tắm một chút rồi chúng ta cùng nhau trở về.”
"Hả?" Mạc Chi Dương tựa vào sô pha, mí mắt khép hờ.
Trương Tộ không phát hiện có gì bất thường , tự mình đi vào phòng vệ sinh.
Người vừa mới đi vào, khuôn mặt mọi người đều lộ ra, Tiển Kiềm dẫn đầu đi tới, dùng một chai bia thủy tinh, cài tay nắm cửa nhà vệ sinh lại.
Nó liền thành chốt cửa, người bên trong không thể mở ra được.
Triệu Kỳ đi qua, nhìn thấy cậu mềm nhũn nằm sấp ngồi ở chỗ đó, liếc nhìn Tiển Kiềm cùng những người khác, “Tôi lên trước hay là?”
"Anh tới đi, Kỳ ca." Tiển Kiềm không nói gì, lui về phía sau một bước, tiện tay cầm một chai rượu lên, định ngồi xem Xuân Cung đồ trực tiếp, hai người khác cũng không nói gì, đều ngồi một chỗ nhìn.
Triệu Kỳ đi qua, trực tiếp đem người đã hôn mê đẩy ngã ở trên sô pha, vươn tay vỗ vỗ mặt của cậu, “Này, Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương?”
“Ưm...…”
Kêu hai tiếng chỉ nhận được một tiếng rên rỉ, thiếu chút nữa cúi người vén tóc anh lên, “Dáng dấp vẫn rất đáng yêu, không đến mức ngán.”
Trong nhà vệ sinh Trương Tộ đem quần áo lau sạch sẽ, muốn mở cửa đi ra ngoài nhưng không thể kéo ra, còn tưởng rằng chốt cửa chưa được tháo ra, cậu nhìn xuống cảm thấy không thích hợp, “Ai ở bên ngoài? Ai ở bên ngoài! Mở cửa ra!”
Mặc dù cửa của nhà hàng K cách âm rất tốt, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy âm thanh đập cửa.
"Nhanh lên, đừng để đến lúc cậu làm sướng rồi trong khi chúng tôi chỉ có thể nhìn đến khô người." Tiển Kiềm có chút không kiên nhẫn, Trương Tộ ở bên trong vẫn đang cố gắng đập cửa.
Triệu Kỳ gật đầu, đặt đầu gối lên trên sô pha, khom lưng đưa tay lên eo, muốn vén áo lên.
Nhưng tay vừa bắt được góc áo, cổ tay Triệu Kỳ đã bị nắm lấy, vừa ngẩng đầu, đụng vào đôi mắt tỉnh táo của cậu, hắn liền hoảng sợ, “Cậu! Cậu làm sao vậy?”
Mạc Chi Dương mỉm cười, cầm lấy tay của hắn không buông, ngược lại kéo về phía người mình, mượn sức ngã xuống, nhấc chân hướng bụng hắn đá một cái “Anh thật sự nghĩ tôi ngu ngốc sao?”
Chỉ với một cú đá liền đem người đá bay ra xa.
Trương Tộ vẫn bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, hiện tại mới cảm thấy có gì đó không ổn, cậu không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng lấy điện ra gọi cho Ninh Kiểm.
Trong nháy mắt Ninh Kiểm nhận được điện thoại, liền choáng váng, vội vàng gọi tài xế chở tới nhà hàng.
Đến trước cửa lại đụng phải Hàn Tĩnh Bạch cũng chạy tới, cau mày, “Người nhà của anh rốt cuộc đem A Tộ làm gì rồi?”
“Rõ ràng là Trương Tộ đem Dương Dương đi, cậu ngược lại đem Dương Dương trở thành người có tội.” Hàn Tĩnh Bạch cảm thấy có điểm không thích hợp, lúc này mới vội vàng chạy tới, chưa nghĩ rằng sẽ gặp phải tên này.
Hai người sóng vai đi vào bên trong, nhíu mày, biểu tình ngưng trọng.
Điện thoại di động của Ninh Kiểm đột nhiên vang lên, là A Tộ gọi đến, vội vàng bấm nghe "A Kiểm, anh đến chưa, em rất sợ, em bị nhốt trong nhà vệ sinh, A Dương ở bên ngoài, bọn họ hình như đang đánh nhau.
"Đừng nóng vội bọn anh đến rồi, đang ở bên ngoài, A Tộ em không sao chứ?" Ninh Kiểm trấn an cậu, vừa quay đầu lại thấy Hàn Tĩnh Bạch đang chạy lên.
Cắn răng, hắn chạy nhanh tới, rẽ qua hành lang mới đến bên ngoài phòng riêng.
Đẩy cửa ra, khiến hai người hoảng sợ.
Trong phòng có bốn người đang nằm ngổn ngang đều đã ngất đi, trên mặt toàn là vết thương, một người trong số họ hẳn là bị bình rượu đập.
Thủy tinh vỡ, trái cây và thức ăn nằm đầy trên đất, tràn đầy hỗn độn.
Trong đống lộn xộn, Mạc Chi Dương ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân, thoải mái hút thuốc, khói phun ra từ từ bay lên bị nhuộm bởi ánh đèn đầy màu sắc.
Cảnh tượng này ở trong mắt Ninh Kiểm, xác thực chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung, nếu đoán không sai, Mạc Chi Dương đã đánh ngã những người này.
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, tay chân nhỏ nhắn, sao lại có thể lợi hại như vậy?
Nhìn thấy cửa bị đẩy ra, Mạc Chi Dương ngậm một điếu thuốc vào miệng rồi giấu tay trái ra sau lưng, nở một nụ cười tươi, đáng yêu đến không thể chịu nổi, nói với Hàn Tĩnh Bạch: “Tới rồi?”
"Dương Dương." Hàn Tĩnh Bạch nhìn thấy vết thương trên cánh tay trái, nhấc chân đi về phía cậu.
“A Tộ không có việc gì còn đang ở trong nhà vệ sinh, đừng để cậu nhìn thấy những thứ này nếu không cậu ấy sẽ gặp ác mộng.” Mạc Chi Dương đứng dậy, nói một câu với Ninh Kiểm đang đi vào nhà vệ sinh.
Ninh Kiểm dừng bước, tựa hồ cảm thấy cậu nói có đạo lý, phân phó bảo tiêu tiến vào đem những người này kéo ra ngoài.
“Em bị thương.” Hàn Tĩnh Bạch mở tay ra, cũng không dám tùy tiện chạm vào, vừa mới nhận ra tinh thần bị chấn động một chút, nhất định là có người làm cậu bị thương, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Mạc Chi Dương hút một hơi thuốc, nhún nhún vai, "Cũng may, chỉ là hơi mệt." Nói xong, cả người nhào vào trong ngực anh, “Ôm em, em mệt rồi.”
“Được.” Hàn Tĩnh Bạch không dám hỏi nhiều, sợ làm bị thương đến chỗ nào, chỉ có thể để cậu treo lên người mình, hai tay nâng mông, cứ như vậy ôm người trở về.
Ninh Kiểm trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, lại nhìn thoáng qua người bị kéo ra ngoài, trong lòng rùng mình một cái, Hàn Tĩnh Bạch này nhất định là đánh không lại Mạc Chi Dương.
Một chút tôn nghiêm cũng không có, trong lòng đột nhiên có chút thương hại hắn.
Ôm người trở về khách sạn, trong phòng chỉ còn lại hai người, khuôn mặt căng thẳng của Hàn Tĩnh Bạch liền sụp đổ, dựa lưng vào cửa, đặt người vào trong ngực, khàn giọng hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Có thể nhận ra sự bất an của hắn.
"Chẳng qua bị đánh lén, bình rượu đập vào cánh tay, không có chuyện gì lớn. "Mạc Chi Dương gối đầu lên vai hắn, thanh âm rầu rĩ.
Là sau khi nằm sấp xuống, bị người ta đánh lén từ phía sau, cậu theo bản năng dùng cánh tay ngăn cản, bằng không đám khoai lang trứng thối kia sao có thể tổn thương đến mình?
“Anh tình nguyện bị thương gấp mười lần trên người của anh.” Hàn Tĩnh Bạch ôm người, chuyển đến sô pha, làm thế nào cũng không chịu buông tay, mùi khói bốc lên trong mũi," Là anh không tốt, không thể bảo vệ tốt cho em."
Mạc Chi Dương biết hắn sợ, lấy tay vỗ vỗ sau lưng hắn, “em không sao, bất quá chỉ có một chút vết thương nhỏ, anh không cần lo lắng quá có được hay không?”
Đem người ôm chặt, lúc này hắn mới an tâm, Hàn Tĩnh Bạch không trả lời.
Sau khi Trương Tộ được cứu ra, không thấy Mạc Chi Dương “A Dương đâu? Cậu ấy không sao chứ?”
Cậu ấy không sao, bị Hàn Tĩnh Bạch mang về, Mạc Chi Dương rất lợi hại, đem những người đó đánh ngã." Ninh Kiểm trấn an cậu đột nhiên cảm thấy A Tộ vẫn tốt hơn, không bạo lực như vậy.
Biết được cậu bình an vô sự, Trương Tộ cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy mình hại A Dương, nếu không cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này.
Bên này vừa mới xảy ra chuyện tin tức bôi đen trên mạng không ngừng phát tán, thậm chí có tài khoản marketing viết bài tỏ vẻ: Có người dựa vào sao chép trở nên nổi tiếng, trộm cắp cuộc sống của người khác.
Cùng lúc đó, phòng sách Điểm Điểm có một bài báo đột nhiên trở nên nổi tiếng, là một quyển tiểu thuyết huyền huyễn tiên hiệp《 Trảm Tiên 》 bối cảnh thiết lập có chút tương đồng với 《 Tiên Sư 》của Hàn Tĩnh Bạch mới cập nhật.
Sự khác biệt duy nhất là nam chính của 《 Tiên Sư 》 là Tiên Đế Đọa Phàm, mà nam chính của《 Trảm Tiên 》 cũng bắt đầu tu luyện từ phàm nhân, từng bước tu luyện cuối cùng giết chết Tiên Đế, trở thành chủ nhân của Tam Giới.
Viết cũng không tệ, nhưng kỳ quái là cách hành văn của hắn có vài phần giống với Noãn Dương, hơn nữa thiết lập trong văn bản, thậm chí nhân vật phụ đều cực kỳ tương tự.
Điều này không thể không làm cho người ta liên tưởng đến cái gì.
Tài khoản marketing của quyển tiểu thuyết kia đầy rẫy khắp nơi, các loại tài khoản marketing, lượng đề cử sách, giới thiệu, hơn nữa bản thân quyển sách này còn khá chất lượng, trong lúc nhất thời thật sự đem 《 Tiên sư 》 đè xuống.
Thậm chí nói: 《 Trảm Tiên 》 mới là tiểu thuyết tiên hiệp hay nhất cho tới nay, đệ nhất tiên hiệp, một số người đề cập rằng hai quyển sách thiết lập tương tự, bút pháp tương tự, rốt cuộc là ai chép ai?
Đạo văn bình thường cũng chia làm sao chép và dung ngạnh*, sao chép chính là sao chép dán, hoặc là kết hợp một ít câu từ tương tự, rất dễ phán đoán, nhưng dung ngạnh thì không, dung ngạnh là thập cẩm.
Theo thuật ngữ của giáo dân: Một nhà thám tử thiên tài, bởi vì kho báu mà bước lên con đường chèo thuyền, cuối cùng chiếm được bảy viên ngọc rồng, triệu hồi Thần Rồng, chiếm được kho báu, loại này rất khó phán định sao chép.
Tất cả tác giả nguyên gốc, đối với đạo văn đều căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhất thời toàn bộ vòng trong đều tràn ngập khói thuốc súng nổi lên bốn phía, Noãn Dương cùng vị tác giả《 Trảm Tiên 》kia, trở thành trung tâm của dư luận, ăn dưa ăn dưa, miệng rỗng giám định sao chép, mắng chửi người.
Nhưng Noãn Dương dù sao cũng là đại lão, có thành tích lịch sử, fan sách so với mảnh gỗ vụn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa thời gian đăng cũng sớm, ngay từ đầu công chúng đã nghiêng về Noãn Dương.
Tuy nhiên, một biên tập viên của hiệu sách Điểm Điểm đưa ra tuyên bố và ảnh chụp màn hình, đột nhiên làm cho dư luận thay đổi.
Tuyên bố là như thế này, biên tập viên Khả Tụng của hiệu sách Điểm Điểm đưa ra tuyên bố:《 Trảm Tiên 》là phần đầu và dàn ý mà tôi nhận được vào tháng tư năm nay, phải sửa rất nhiều lần mới thông qua, mọi người đoán xem, vì sao mảnh gỗ vụn* đến tháng tám mới gửi?
•Từ này lạ quá tớ kiếm không được nghĩa hợp lý, sẽ bổ sung sau
Hình minh họa là lịch sử trò chuyện quá trình truyền tệp, thời gian là bốn giờ rưỡi chiều.
Mạc Chi Dương hiện tại mới hiểu được, nguyên lai ngay từ đầu, mục tiêu của bọn họ là quyển《 Tiên Sư 》này.
Mảnh gỗ vụ kia là người thay thế tốt đã được tìm thấy từ lâu chờ đến khi quyển tiểu thuyết được đăng lên hắn ta đã bắt đầu hành động, phòng sách Điểm Điểm muốn nâng một tác giả khác thay thế Noãn Dương.
Bỏ vốn liếng hoạt động trong bóng tối, ngược lại rất rực rỡ.
"Bọn họ đều mắng anh là chó sao chép nha." Mạc Chi Dương dựa vào trong ngực hắn, lướt bình luận.
“Sẽ mất thọ.” Hàn Tĩnh Bạch cũng không thèm để ý, tránh ánh mắt Dương Dương, gõ chữ trên điện thoại.
Toàn mấy từ lạ tra baidu cũng ko hiểu huhu, ước gì có người dịch tiếp bộ này😭