"Anh đang viết cái gì?” Mạc Chi Dương thò người qua, muốn nhìn rõ ràng.
Hàn Tĩnh vô thức khóa màn hình, xoa tóc người trong ngực cười cười, “Không có gì, chẳng qua là một ít chuyện khác cần phải xử lý.”
“Ngao, vậy chờ một chút chúng ta xem Ninh Kiểm bên kia xử lý như thế nào đi.” Mạc Chi Dương cũng không vội, Khối Duyệt sẽ không tùy ý để việc này phát triển tiếp, nếu không sẽ tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Trương Tộ tức giận đến không chịu được, Noãn Dương sẽ không làm ra loại chuyện này, liền gọi điện cho Ninh Kiểm, cư nhiên bắt hắn nhất định phải xử lý chuyện này.
Lại gọi điện thoại cho Mạc Chi Dương oán giận, “Cậu không biết khi tôi thấy những bình luận kia liền bị tức giận đến đau gan.”
"Tức cái gì a." Mạc Chi Dương ăn que cay, nhìn TV, “Tôi còn không tức, cậu tức cái gì?”
Mạc Chi Dương nhìn bình tĩnh hơn so với Trương Tộ.
“Cậu cũng không biết những người đó nói bao nhiêu lời khó nghe, đều là cầm tiền thuê thủy quân bôi đen, tôi cùng A Kiểm vừa mới gọi điện nói muốn xử lý tốt chuyện này, nhưng hắn trong lúc nhất thời cũng không biết làm như thế nào.”
Mạc Chi Dương miệng nhai que cay nghe giọng nói ở đầu bên kia, “Tôi ngược lại có một biện pháp, cậu muốn nghe một chút không?”
Hàn Tĩnh Bạch ở một bên nghe Dương Dương nói, chờ Trương Tộ lòng tràn đầy vui mừng cúp điện thoại, Hàn Tĩnh Bạch từ trong màn hình ngẩng đầu lên, “Biện pháp này thật thú vị.”
"Đương nhiên rồi, bọn họ dám làm như vậy, tại sao chúng ta không dám?" Mạc Chi Dương ném điện thoại trên bàn, miệng đầy dầu đỏ tiến lại gần hôn hắn “Ngoan ngoãn viết chữ đi.”
"Nhưng anh không có linh cảm." Bị dán đến mặt đỏ ửng, Hàn Tĩnh Bạch cũng không tức giận, dù sao đã cập nhật xong, liền đặt máy tính xuống.
Mạc Chi Dương ăn que cay nghẹn họng, "Vậy làm sao bây giờ?" Linh cảm hẳn là rất quan trọng đi.
"Suỵt~" Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên nắm phía sau đầu của cậu, cúi người hôn xuống, sau khi tách ra, miệng hắn đầy vị que cay, thật khiến người ta không quá thích.
Nhìn môi hắn đều là dầu đỏ, Mạc Chi Dương nhịn không được cười ra tiếng, “Ha ha ha ha, thật ngu xuẩn!”
Hàn Tĩnh Bạch cũng không thèm để ý, đột nhiên ôm người ngồi lên người mình, "Anh không có linh cảm, làm phiền Dương Dương rồi." Bàn tay đưa vào trong quần áo của cậu.
Cái quái gì thế?
Thì ra đây là nguồn cảm hứng sao?
Hai người chỉ mải mê với thế giới riêng của mình, căn bản không để ý chuyện bên ngoài.
Sau khi biên tập viên Khả Tụng gửi ảnh chụp màn hình, biên tập viên Dữu Tử của Noãn Dương cũng gửi một tuyên bố: Trưng cầu sự đồng ý của Noãn Dương để gửi bản ghi chép cuộc trò chuyện này ra, ban đầu anh không muốn để ý tới đám hề nhảy nhót, chỉ là có người quá đáng.
Đi kèm với lịch sử trò chuyện 402, ngày ký hợp đồng 411 và kế hoạch tiếp thị 415.
Chứng cứ thoạt nhìn đầy đủ hơn so với phòng sách bên kia, hơn nữa mấu chốt là Noãn Dương có lượng độc giả hùng hậu hơn so với mảnh vụn gỗ, rất nhiều người cũng chỉ quanh quẩn ở bên cạnh.
Bây giờ đã có bằng chứng, mọi người bắt đầu nghiêng về phía ủng hộ Noãn Dương, hơn nữa gần đây quyển sách《 Trảm Tiên 》 này maketing quá mức, không biết vì cái gì, ở nơi nào cũng đều nhìn thấy, đem một quyển sách 75 điểm thổi thành 150 điểm.
Đám fan kia khắp nơi ky*, để lại bình luận dưới bài viết của các tác giả khác, ngữ khí cực kém làm thiện cảm của người qua đường cũng giảm xuống.
Mới đầu còn tốt, dần dà người đã cảm thấy phiền, không ít người qua đường quay xe ủng hộ Noãn Dương, bởi vì quyển《 Tiên Sư 》này quả thật tốt hơn nhiều so với《 Trảm Tiên 》
Trong phòng nhỏ không bật đèn, rèm cửa che kín, không có ánh sáng chiếu vào, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng bởi màn hình máy tính.
Người trong phòng không ngừng làm mới chương sách của Noãn Dương, tựa hồ đang chờ đợi điều gì xảy ra thế nhưng nửa giờ trôi qua, tay đều mỏi nhừ nhưng vẫn không có phát hiện hài lòng nào.
Cố Miên dời đầu khỏi màn hình máy tính, cả người chán chường ngồi phịch xuống ghế eSport, ánh mắt có chút chua xót, dại ra nhìn lên trần nhà, “Vì sao hắn không lên tiếng?”
Trước đây, bởi vì sự việc liên quan đến buổi tọa đàm khi dễ người mới, Đường Tâm đã tự coi mình là kẻ chết thay, vì vậy hắn chỉ có thể tìm cách khác, Cố Miên liền đi đến phòng sách thông qua người quen.
Nói cho bọn họ biết mình có thể thay thế Noãn Dương, thậm chí đem bản thảo chuẩn bị suốt đêm đưa cho bọn họ xem, mất rất nhiều miệng lưỡi mới làm cho bọn họ tin tưởng.
Nghĩ đến đây, Cố Miên nhắm mắt lại, chỉ cần thành công mình có thể lấy được danh tiếng cùng cuộc sống ấm áp, những người khác vĩnh viễn không có khả năng đạt được.
Biên tập viên của cả hai bên đều ra mặt, cũng đã đem mâu thuẫn kéo đến cấp độ hai trang web, không chỉ là hai tác giả.
"Anh có phải muốn đem em lăn qua lăn lại đến chết hay không?" Mạc Chi Dương nằm sấp trên giường, chăn chỉ che đến lưng từ gáy đến xương cánh bướm và thắt lưng, đều in những dấu vết đậm nhạt khiến người ta xấu hổ.
Hàn Tĩnh Bạch ở ngoài phòng khách, ghi chép lại tình hình chiến đấu tối hôm qua, sau khi mở trang web tràn đầy quảng cáo nhỏ gửi bản thảo xong mới đứng dậy trở về phòng ngủ dỗ người.
Hàn Tĩnh Bạch kia không biết xấu hổ, hơn nửa đêm lăn qua lăn lại, khiến cho Mạc Chi Dương buổi chiều trở về nhà xuất bản phải uể oải đỡ eo, khi đi thang máy còn ngáp.
“Tiểu Mạc Tiểu Mạc.” Đinh Dương ngồi canh ở bên ngoài thấy cậu đến từ trong cửa kính chạy ra, không nói hai lời liền kéo người đến chỗ rẽ nhà vệ sinh "Cuối cùng cậu cũng đến!"
Biểu cảm này vừa nhìn liền có gì đó không ổn, Mạc Chi Dương kéo tay mình trở về, nam nam thụ thụ bất thân “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Dương: "Cậu có biết không, có một tiên sinh họ Lý đột nhiên đầu tư vào nhà xuất bản.
"Đây là chuyện tốt a." Mạc Chi Dương có chút khó hiểu, vốn dĩ nhà xuất bản đã không mở nồi, hiện tại lại có người đầu tư vào, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Hay lắm.” Thấy cậu còn chưa biết, Đinh Dương thở dài “Tiên sinh họ Lý kia nói muốn đuổi việc cậu, đích thân đi làm biên tập viên cho Noãn Dương.”
Mạc Chi Dương bây giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, “Đậu má!”
"Chủ biên không chịu, hai người họ hiện tại đang nói chuyện, đoán chừng cũng không có biện pháp, tên họ Lý kia cố ý chôn hố trong hợp đồng, chủ biên ký xong mới cảm thấy không thích hợp." Đinh Dương có chút phiền não, tựa vào tường.
Tình cảm của ba đồng nghiệp bọn họ không tệ, nếu một người bị ép đi, khẳng định tâm tình không tốt.
“Ngao.” Mạc Chi Dương gật gật đầu, xem ra họ Lý kia muốn đuổi mình đi để thượng vị.
Dương chủ biên là người thành thật có thể nói được cái gì chứ, tốt nhất là tự mình đi gặp hắn, không biết hắn muốn lên ngôi, hay là muốn viếng mộ mình.
Mạc Chi Dương trở lại nhà xuất bản, thấy cửa phòng làm việc của chủ biên Dương đóng chặt, chủ động đi qua gõ cửa, “Chủ biên, anh có ở đó không?”
Sau một lúc, bên trong liền có âm thanh truyền đến, “Vào đi.”
Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng ngoại trừ chủ biên Dương còn có một người đàn ông trông quen mắt, chính là người trước đó đã tặng hoa cho Hàn Tĩnh Bạch ở khách sạn.
Lý Ngang nhìn người đứng ở cửa, vẻ mặt khinh thường không thu liễm: “Biết tôi không?”
Mạc Chi Dương biết, lại cố ý làm bộ như không biết, cả thế giới này đều phải biết ngài hay sao.
Người này cư nhiên không nhận ra mình? Thật sự đủ ngu ngốc, loại người này sao có thể thích hợp làm biên tập cho Noãn Dương?
“Lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn, tôi có đi tặng hoa cho Noãn Dương.” Nói xong, Lý Ngang tháo kính râm xuống trong lòng oán thầm: Bây giờ nên nhận ra mình rồi chứ?
"A a...... “ Mạc Chi Dương giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, a vài tiếng rồi đột nhiên kẹt cứng ”Không biết."
Lý Ngang vỗ bàn đứng dậy, “Cậu!”
Ngu ngốc như vậy, chẳng trách bị người ta khi dễ trong video.
“Tiểu Mạc cậu ra ngoài trước, anh muốn nói chuyện với Lý tiên sinh.” Chủ biên Dương nháy mắt với cậu.
Lý Ngang căn bản không coi trọng chủ biên Dương, ngăn hắn lại “Không cần, tôi tự nói chuyện với cậu ấy, dù sao nếu anh vi phạm hợp đồng cũng không bồi thường nổi năm trăm vạn.”
“Cậu.” Chủ biên Dương tức giận đến đỏ mặt, không ngờ lại bị anh ta làm phiền.
Mạc Chi Dương không muốn làm chủ biên khó xử chủ động đề nghị “Vậy anh có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Sau khi đồng ý, hai người mới xuống quán cà phê dưới lầu nói chuyện.
Tôi đã ký hợp đồng với chủ biên của các anh, tôi đầu tư còn anh từ chức, tôi sẽ tự mình đi làm biên tập của Noãn Dương." Lý Ngang thẳng thắn nói rõ tình huống.
Mạc Chi Dương đánh giá hắn một chút “Từ chức?”
Hóa ra là muốn tranh đoạt nam nhân của lão tử? Cái này dễ nói a.
“Đúng, cậu từ chức.” Lý Ngang tháo kính râm xuống, liếc anh với ánh mắt như thể xem anh là một đứa ngu, “Cậu ít kinh nghiệm làm việc, cũng không có chỗ dựa, tình huống bây giờ không thể giúp được Noãn Dương thì là biên tập gì chứ?”
Mạc Chi Dương bắt đầu tự hỏi, với tính khí của Dương chủ biên nhất định sẽ không nhận tiền của những người khác, nếu như vi phạm hợp đồng đối với cả hai bên đều không tốt, “Vậy được, nhưng tôi có điều kiện, tôi sẽ không từ chức, anh vẫn có thể trở thành biên tập của Noãn Dương, dù sao tôi cũng muốn ăn cơm.”
Vậy cũng được, dù sao người này không có tiền như mình, còn phải làm việc nuôi sống chính mình.
Mắt thấy hắn vênh váo tự đắc rời đi, Mạc Chi Dương bưng cappuccino nhấp một ngụm, lắc đầu thở dài, “Tiểu ngốc, không biết Bạch Liên lòng dạ độc ác.”
"Hắn muốn cướp nam nhân của cậu, cậu còn nhường chỗ sao?" Hệ thống cảm thấy, như vậy không giống phong cách của cậu.
"Đậu má, quên kêu hắn tính tiền!" Vừa nghĩ tới chiếc ví vốn không giàu của chính mình, Mạc Chi Dương đột nhiên héo, “Không được, tôi muốn đi tìm hắn đòi tiền.”
Sau khi hai người trở về, làm thủ tục bàn giao, chuyển Noãn Dương sang tên của hắn.
Lý Ngang nhìn bảng công tác, không che giấu được ý cười, “Có tiền có thể dùng quỷ đẩy ma.” Rốt cuộc cuối cùng cũng có thể tiếp xúc gần gũi với Noãn Dương!
“Chúc mừng a.” Mạc Chi Dương tràn đầy ý cười.
Cầm phần văn kiện, Lý Ngang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.
Hệ thống cảm khái, “Ai, tôi đột nhiên cảm thấy thông cảm với Hàn Tĩnh Bạch, bị vợ mình bán.”
Mạc Chi Dương cũng không nói gì, mang theo ý cười đưa mắt nhìn Lý Ngang rời đi, cùng chủ biên lên tiếng chào hỏi, cũng rời khỏi công ty.
“Này này này, cậu đem nam nhân của mình đưa đến trước mặt người khác rất quá đáng đi?”
Ngồi trên xe buýt trở về, Mạc Chi Dương chống cằm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh, cũng không để ý tới hệ thống ở trong đầu bị ép đến cằn nhằn.
Lý Ngang lái xe đến khách sạn, sửa sang lại quần áo rồi ấn chuông cửa khách sạn.
Nghe được chuông cửa vang lên, Hàn Tĩnh Bạch ý thức được Dương Dương đã trở về liền nhanh chóng rời khỏi trang web nhỏ, mở cửa thấy người đến chủ động dang tay muốn ôm hắn.