Beta: Dép
Thời gian trôi thật nhanh, đã gần 12h đêm.
Lúc tôi đến chỗ Châu Tư là khoảng bảy giờ tối, ăn tối xong không lâu chúng tôi đã làm những việc không thể miêu tả. Từ sofa cho tới phòng ngủ, rồi lại đứng trước cửa sổ kính sát đất, sau khi kết thúc lần thứ nhất, tôi nghe điện thoại của Châu Vạn, rồi Châu Tư bế tôi vào nhà tắm tắm rửa. Tôi không ngờ rằng tắm thôi cũng có thể bày ra đủ trò, quả là mở mang tầm mắt.
Lần tắm này kéo dài ít nhất một tiếng rưỡi. Dù sao thì lúc này tay chân tôi đã mềm nhũn hết cả ra rồi, đứng cũng không vững.
Tính ra tôi và Châu Tư đã ở bên nhau ít nhất bốn tiếng đồng hồ. Coi như tôi đã hoàn toàn nhận thức được thế nào là khoảng cách giữa người với người, nhưng phải thừa nhận là thật sự đã quá đi mất!
Tối nay, tôi dường như đã hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ. Thật lòng tôi vẫn phải cảm ơn Châu Tư. Đàn ông trưởng thành đúng là có ưu thế này thật, kiến thức sâu rộng, hiểu biết nhiều, thủ đoạn vô biên.
Nhưng lúc này Châu Tư không ở trong phòng, cũng chẳng biết anh đi làm gì rồi.
Tôi không có tâm trạng để ý tới anh, dù gì tôi cũng ốc không mang nổi mình ốc, lo cho mình còn chưa xong. Sau khi cơ thể lên đỉnh, tôi thấy mình như được tái sinh.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn từ bạn trai Trần Chí Thành, anh ta có vẻ rất lo lắng cho tôi, hỏi tôi đi đâu, còn hỏi tối nay có về nhà không?
Nhưng tôi cố ý không trả lời.
Tin nhắn cuối cùng Trần Chí Thành gửi cho tôi đã là 1 tiếng trước, anh ta nói: [Tạ Lệ, giận dỗi cũng phải có chừng mực, ai mà chiều được em vậy chứ?]
Tôi thực sự không nhịn được, bèn trả lời một câu: [Anh xuống địa ngục đi!]
Gửi xong tin nhắn đó, điện thoại tôi cũng hết sạch pin.
Tôi cuộn mình trên chiếc giường êm ái của Châu Tư, nhìn những dấu tay đã mờ trên cửa kính sát đất. Lúc đó Châu Tư đứng phía sau tôi, hai tay tôi chống lên kính, Châu Tư không ngừng hôn tôi, vỗ về và bảo tôi thả lỏng, thậm chí anh còn đan chặt tay tôi. Thì ra còn có thể như vậy, tôi chỉ có thể nói mình đã sống uổng phí hai mươi hai năm trời.
Trên sàn, chiếc váy liền của tôi bị Châu Tư xé rách đang nằm đó một cách đáng thương. Tôi đang định gọi Châu Tư, không ngờ anh đã quay lại phòng lúc nào không hay.
Châu Tư đang mặc quần short màu trắng, mái tóc ngắn ngoan ngoãn rủ trước trán, khiến anh trông như một sinh viên đại học đầy sức sống.
Tôi nói với Châu Tư: “Em đang định tìm anh đây.”
Châu Tư cười: “Sao vậy, vẫn muốn nữa à?”
Tôi lườm anh một cái rồi chỉ xuống mặt đất: “Anh trả váy cho em.”
Không ngờ Châu Tư lại lấy từ phía sau lưng ra một bộ váy như làm ảo thuật, rồi đưa cho tôi: “Đây, em mặc tạm đi.”
Tôi nhìn chiếc váy trên tay anh: “Của cô nào đây?”
Châu Tư cười xấu xa: “Em nghĩ sao?”
Tôi nói: “Em không mặc đồ người khác đã mặc đâu.”
Châu Tư nói: “Đồ mới đấy.”
“Mới sao?” Chẳng biết là chuẩn bị cho người phụ nữ nào, tôi hừ nhẹ một tiếng: “Nhà anh Châu chuẩn bị đầy đủ đồ đạc ghê ta.”
Châu Tư nghe thấy vậy bèn búng ngón trỏ vào trán tôi: “Là của Châu Vạn, trước đây nó mua rồi để ở đây, chưa mặc lần nào đâu.”
Là của Châu Vạn? Thế thì tôi càng không muốn mặc.
Có lẽ Châu Tư thấy vẻ mặt tôi hơi khó chịu, anh khẽ nhướng mày: “Sao thế? Không muốn mặc à?”
Tôi gật đầu: “Không muốn mặc.”
Châu Tư cũng từ từ gật đầu, sau đó, anh liền cởi áo mình ra ngay trước mặt tôi.
Theo phản xạ tôi lùi về sau, tôi tưởng rằng Châu Tư lại sắp bộc phát thú tính bèn vội vàng từ chối: “Anh định làm gì đấy?”
Châu Tư ném luôn chiếc áo vừa cởi cho tôi, nói: “Vậy em mặc đồ của anh đi.”
Tôi tỏ vẻ chán ghét: “Ai thèm mặc đồ của anh.”
“Được thôi, vậy em cứ trần nhồng nhộng đi, dù sao chỗ nào cần nhìn anh cũng nhìn hết rồi.” Vừa nói anh vừa tiến lại gần nâng cằm tôi lên, hôn một cái lên môi tôi, mỉm cười hờ hững, giọng điệu bất cần: “Hơn nữa, chỗ nào cần nếm anh cũng nếm hết rồi.”
Tôi không chịu thua kém, dùng sức véo thật mạnh vào eo Châu Tư, cơ bụng rắn chắc, trơn trượt.
Cơ thể Châu Tư rất đẹp, trước khi tôi và anh giãi bày với nhau, tôi không dám tin Châu Tư có cơ bụng tám múi. Thật ra trước đây tôi cũng thường nghe Châu Vạn khoe anh trai cô ấy có dáng người đẹp thế nào, bây giờ tôi hoàn toàn tin rồi.
Tôi không thể không mặc đồ, nên đành cầm chiếc áo vẫn còn hơi ấm của Châu Tư lên mặc vào. Áo của anh rất to, thậm chí tôi còn không cần phải mặc quần.
Châu Tư hỏi tôi: “Có thể xuống đất đi được không?”
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Để làm gì?”
Anh nói: “Anh có nấu vài món đấy.”
Vần nhau cả một đêm, nói thật lúc này tôi đã đói lắm rồi.
Hoá ra vừa rồi người này không nói tiếng nào đã biến mất là vì đi nấu đồ ăn khuya.
Tôi vừa chuẩn bị xuống giường, nào ngờ chân tôi nhũn ra. Châu Tư lập tức bế tôi lên, cười xấu xa: “Sao em yếu thế?”
“Anh mới yếu ấy!”
“Anh yếu sao?” Châu Tư đặt tay lên eo tôi, véo nhẹ: “Xem ra anh vẫn chưa khiến em thỏa mãn.”
Đàn bà con gái phải biết co biết duỗi, tôi lập tức xin tha: “Vâng vâng vâng, anh khỏe nhất! Anh Châu nhà ta là người khoẻ nhất thiên hạ.”
Châu Tư cười to, đắc ý vô cùng.
Bữa khuya là món hoành thánh do Châu Tư tự nấu, nấu theo cách nấu nơi đây, có cho thêm rong biển, tôm khô và cải chua.
Tôi liếc mắt nhìn, trong bát của tôi không có hành lá, nhưng trong bát Châu Tư lại có.
Hoá ra Châu Tư vẫn nhớ tôi không thích ăn hành, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Ăn mì hoành thánh xong đã là mười hai rưỡi sáng. Tôi nói với anh tôi muốn về nhà.
Vẻ tươi cười vốn có trên mặt Châu Tư nháy mắt trở nên u ám, nhưng anh cũng không giữ tôi lại. Anh nói anh sẽ đưa tôi về.
Đã muộn như vậy rồi, một mình bắt xe cũng không an toàn nên tôi cũng chẳng từ chối. Nhất là khi váy của tôi đã bị xé rách rồi, chỉ có thể mặc đồ của Châu Tư.
Nghĩ lại thì dù sao cũng là anh đưa tôi về, tôi cũng chẳng cần thiết phải thay đồ, cứ mặc đồ của anh là được.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vì chuyển đến sống cùng Trần Chí Thành nên tôi đã dọn ra khỏi nhà. Hiện tại tôi đang thuê một căn nằm trong một khu dân cư tầm trung, cách chỗ Châu Tư khoảng nửa tiếng chạy xe.
Giờ mới rạng sáng nên đường rất vắng, thậm chí còn chẳng gặp một lần đèn đỏ.
Tôi ngồi trên ghế phụ, suy nghĩ viển vông, nhớ lại những khoảnh khắc ở bên Trần Chí Thành, tôi không thấy buồn thì thấy lạnh lòng.
Xe đã dừng trước cổng khu tôi ở, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Châu Tư đã nhắc: “Đến rồi.”
Tôi bừng tỉnh, nói với anh câu cảm ơn rồi quay người bước xuống xe.
Lúc này cổng khu không một bóng người, đèn đường vẫn sáng.
Tôi mới đi được vài bước, Châu Tư đã gọi tôi lại: “Bé Lệ Chi.”
Tôi ngơ ngác quay đầu: “Dạ?”
Châu Tư bước nhanh về phía tôi, không nói câu nào mà hôn thẳng lên môi tôi.
Tôi không kháng cự, thậm chí còn phối hợp đưa tay nắm lấy vạt áo anh. Sự gần gũi tối nay khiến tôi đã bắt đầu quen với hơi thở của anh.
Chẳng biết bao lâu sau, Châu Tư từ từ buông tôi ra, giọng anh khản đặc: “Có muốn quay về với anh không?”
Ngay lúc đó, một giọng nói giận dữ xé tan màn đêm: “Tạ Lệ!”
Là Trần Chí Thành.
Anh ta đang đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, nhìn tôi và Châu Tư đang ôm nhau với gương mặt không thể tin nổi.