Beta: Dép
Tôi tuyệt đối không hề ngờ tới cảnh tượng máu chó và đầy kích thích như thế này.
Giờ phút này, tôi đang e ấp rúc vào lòng Châu Tư, trên người mặc chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình của anh, đôi chân dài bóng loáng lộ ra ngoài, trông rất xốc xếch.
Mà cách đó 5m, Trần Chí Thành, người bạn trai hiện tại của tôi đang đứng đó.
Trái lại Châu Tư không hề có phản ứng gì trước tiếng thét giận dữ của Trần Chí Thành, anh chỉ nhìn tôi đang rúc vào lòng mình, thậm chí còn chu đáo lau đi chút nước trên khoé môi tôi.
Vừa hôn nên má tôi đỏ bừng, môi hơi sưng lên. Cảm giác hôn Châu Tư thực sự rất tuyệt vời, như thuốc độc gây nghiện vậy.
Tôi vốn định thẳng thắn mở lời chia tay với Trần Chí Thành, không ngờ Trần Chí Thành lại vừa ăn cướp vừa la làng trước.
“Được lắm Tạ Lệ, không ngờ cô lại chim chuột với người đàn ông khác sau lưng tôi?”
Trần Chí Thành vừa nói vừa bước đến bên cạnh tôi, anh ta muốn kéo tôi ra khỏi lòng Châu Tư, nhưng thân hình cao lớn của Châu Tư đã đứng chắn trước mặt tôi.
Nhìn thế này, Châu Tư vừa vặn cao hơn Trần Chí Thành một cái đầu.
Châu Tư bảo vệ tôi ở phía sau như bảo vệ chú gà con, nhìn chằm chằm Trần Chí Thành bằng ánh mắt sắc bén. Dù sao anh cũng hơn Trần Chí Thành tám tuổi, lại từng bươn trải trên thương trường, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ. Không so sánh thì không biết, Trần Chí Thành đứng trước mặt anh chẳng khác nào con gà con.
Thực ra Trần Chí Thành cũng không thấp, anh ta cao 1m78, chỉ thiếu 2cm nữa là 1m8. Nhưng Trần Chí Thành luôn nhấn mạnh với tôi rằng anh ta cao 1m79, nói là mang giày vào là thành 1m8 rồi.
Lúc học đại học, Trần Chí Thành thích chơi bóng đá nên được khá nhiều bạn nữ để ý. Hơn nữa anh ta cũng đẹp trai, vì vậy mọi người đều bỏ qua khuyết điểm về chiều cao của anh ta. Con người tôi cũng không để ý chiều cao lắm, tôi để ý gương mặt hơn. Trần Chí Thành trông rất giống một sao nam mà tôi thích, ngũ quan thực sự rất đẹp. Lúc còn đi học, số nữ sinh theo đuổi Trần Chí Thành đếm không xuể, nhưng Trần Chí Thành lại chỉ một lòng với tôi.Với sự theo đuổi kiên trì của Trần Chí Thành, tôi đương nhiên sẽ hẹn hò với anh ta.
Thực ra trong 3 năm yêu đương với Trần Chí Thành, thậm chí tôi còn từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc đó mới tốt nghiệp, tôi nói với cô bạn thân Châu Vạn rằng mình muốn kết hôn, thậm chí còn muốn sinh con cho Trần Chí Thành. Lúc đó Châu Vạn ra sức ngăn cản tôi, cô ấy nói tôi không tỉnh táo, làm gì có ai vừa tốt nghiệp đã kết hôn rồi sinh con, như vậy chẳng khác nào tự nhảy vào hố lửa.
Sau đó tôi bận phỏng vấn, đi làm và thích nghi với môi trường làm việc. Bây giờ thì việc công đã khiến cho tôi phải sức đầu mẻ trán nên cũng chẳng nghĩ nhiều vậy nữa.
Cũng thật nực cười, tôi thật sự không biết có nên cảm ơn Châu Vạn không, nhờ cô ấy mà tôi mới không bốc đồng kết hôn với Trần Chí Thành.
Gió đêm khẽ thổi, mang theo hơi lạnh.
Tôi nhìn tấm lưng rộng của Châu Tư trước mặt, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh bạn trai từ một người đàn ông. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao con gái luôn thích những chàng trai cao lớn, có lẽ điều đó khiến họ có cảm giác an toàn trong những tình huống như thế này.
Châu Tư nhìn Trần Chí Thành trước mặt, thờ ơ hỏi một câu: “Cậu là ai?”
Trần Chí Thành bật cười: “Tôi là ai à? Anh hỏi tôi là ai á?
Nói xong anh ta quát thẳng vào tôi: “Tạ Lệ, cô nói xem thằng này là ai?”
Tiếng quát của Trần Chí Thành làm tôi rùng mình, tôi hoàn toàn không hiểu Trần Chí Thành lấy đâu ra khí thế cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Lúc này trông Trần Chí Thành vô cùng giận dữ, anh ta y như một con thú dữ nổi cơn thịnh nộ, sẵn sàng nhào đến cắn người bất cứ lúc nào.
Châu Tư thấy tôi im lặng một lúc lâu, tưởng tôi bị dọa sợ, anh từ từ quay đầu hỏi tôi: “Em sợ à?”
Tôi vốn tưởng Châu Tư sẽ chất vấn mình, nhưng anh không những không làm vậy, mà ngược lại còn đưa tay xoa đầu tôi một cách trìu mến, an ủi tôi: “Đừng sợ, chó điên sủa bậy thôi.”
Khoảng cách gần như vậy, Trần Chí Thành đâu có bị điếc, đương nhiên anh ta cũng nghe thấy lời Châu Tư nói.
Trần Chí Thành vẫn còn trẻ tuổi nên rất ngựa non háu đá. Bình thường có lẽ anh ta đã xông lên đấm đối phương rồi, nhưng lúc này anh ta không hề động đậy. Có lẽ là chột dạ, hoặc có thể anh ta biết nếu đánh nhau thì mình cũng không chiếm được ưu thế. Thế là anh ta gầm lên với Châu Tư: “Mẹ kiếp, có tin ông đây cho mày ăn đòn không? Mau cút khỏi đây cho ông!”
Đương nhiên Châu Tư không thể nào nghe lời Trần Chí Thành, anh chẳng những không đi mà còn bước từng bước về phía Trần Chí Thành, nói bằng giọng điệu không cho phép phản đối: “Cậu là cái thá gì? Dám bảo tôi cút?”
Trần Chí Thành vô thức bước lùi về phía sau, giày thể thao ma sát với sàn xi măng.
Châu Tư chợt túm cổ áo Trần Chí Thành, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Đánh tôi? Để tôi xem cậu có bản lĩnh này không?”
Cảnh này thực sự khiến người đang đứng phía sau xem kịch là tôi cảm thấy quá đã.
Nhưng nghĩ lại, tôi và Trần Chí Thành cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Mặc dù Trần Chí Thành lừa dối tôi trước, nhưng tôi lại vì trả thù anh ta mà đi tìm người đàn ông khác. Mây mưa cả một đêm, lúc này tôi mới nhớ ra mình còn có một người bạn trai.
Đúng lúc này, đèn phòng bảo vệ ở cổng khu sáng lên. Tôi sợ sẽ khiến bảo vệ chú ý nên kêu Châu Tư dừng tay.
Châu Tư quay đầu nhìn tôi, anh đứng ngược sáng, bóng anh phủ lên người tôi.
Tôi bước đến bên cạnh Châu Tư, thành thật với anh: “Anh buông tay ra đi, đây là bạn trai em.”
Nghe thấy vậy, Châu Tư dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, tôi không nhìn ra ánh mắt sâu thẳm của anh có ý gì, là bất ngờ hay phẫn nộ? Lẽ ra anh phải biết tôi đã có bạn trai rồi chứ, dù gì Châu Vạn là người nhiều chuyện, chuyện gì cũng thích kể cho người khác.
Tóm lại, không thể phủ nhận là tối nay tôi đã trêu chọc Châu Tư trước.
Không lâu sau, Châu Tư buông Trần Chí Thành ra, còn không quên hỏi tôi: “Có muốn đi cùng anh không?”
Tôi lắc đầu, nửa đùa nửa thật hỏi anh: “Sao vậy? Anh thấy tối nay chưa chơi đủ à?”
Châu Tư nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, trên mặt anh không có vẻ đùa cợt, trông rất nghiêm túc: “Chơi? Em chơi nổi sao?”
Tôi không thể chịu được vẻ nghiêm túc của anh, đành phải chịu thua: “Anh làm sao vậy? Có vô vị không chứ. Em đã là người trưởng thành rồi, em có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Châu Tư gật đầu, anh quay lại nhìn Trần Chí Thành một cái rồi đi thẳng ra xe, dứt khoát dời đi.
Chỉ còn lại tôi và Trần Chí Thành nhìn nhau.
Thực ra vừa rồi tôi rất muốn đi cùng Châu Tư, nhưng tôi không đi là bởi muốn nói rõ ràng với Trần Chí Thành. Tình cảm giữa chúng tôi đã không còn bình thường nữa, cũng không cần thiết phải tiếp tục.
“Chia tay đi.” Tôi thẳng thừng nói.
Trần Chí Thành nhếch môi: “Vì người đàn ông vừa rồi?”
Tôi lắc đầu: “Trần Chí Thành, sao anh không tự hỏi bản thân mình đi?”
Đến tận bây giờ, Trần Chí Thành còn giấu giếm tôi, vẻ mặt vô tội: “Tôi? Tôi làm sao?”
Tôi bất lực cười thành tiếng: “Chẳng lẽ anh muốn tôi lấy điện thoại ra cho anh xem cảnh anh tình tứ với người phụ nữ khác?”
Trần Chí Thành ngớ người.
Tôi thấy không cần thiết phải nói gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ Trần Chí Thành nắm lấy cổ tay tôi: “Tạ Lệ, em… em biết hết rồi sao?”
“Đúng! Tôi biết hết rồi.” Tôi hất tay Trần Chí Thành: “Tôi biết hết mấy chuyện đê tiện mà anh làm rồi. Trần Chí Thành, nếu anh không còn yêu tôi nữa thì nên nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ không bám riết lấy anh đâu, thật đấy.”
Trần Chí Thành lại cố chấp không buông: “Tạ Lệ, em cho anh một cơ hội, anh chỉ là nhất thời hồ đồ.”
Tôi dở khóc dở cười: “Thế tôi nói tôi cũng nhất thời hồ đồ lên giường với người đàn ông khác, anh có cho tôi cơ hội không?”
Trần Chí Thành gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Có, anh sẽ cho em cơ hội! Như vậy coi như chúng ta hòa nhau.”
Tôi thực sự không dám tin Trần Chí Thành lại có thể nói ra những lời như vậy, tôi nhìn Trần Chí Thành như nhìn kẻ điên.
Trần Chí Thành nói: “Chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tiếp tục giống như trước đây được không?”
Tôi chỉ có thể đáp lại anh ta bốn từ: “Anh không sao chứ?”