Beta: Dép

[Sống lâu mới biết dạ ai thế nào.]

Tên gốc: Sau khi bạn thân và bạn trai tôi chim chuột với nhau.

Tác giả: Ngân Bát.

*

Sau khi phát hiện bạn thân và bạn trai chim chuột với nhau, tôi bèn quay xe chim chuột với anh trai của bạn thân.

Để xem ai buồn nôn hơn ai?

Chẳng vì lý do gì cả, tôi chỉ muốn trả thù thôi. Tôi biết tôi làm vậy rất hèn, nhưng ai mà quan tâm được nhiều vậy chứ, tôi chỉ muốn trả thù cho đã cái nư thôi. Đừng có ra rả với tôi đạo đức tam quan gì đó, giờ điều tôi chẳng thiết nhất là mấy thứ đó.

Anh trai của bạn thân tên là Châu Tư, lớn hơn bạn thân tôi tám tuổi. Việc tôi có thông tin liên lạc của Châu Tư cũng chẳng có gì lạ, dù gì tôi với em gái Châu Vạn của anh đã thân thiết từ lúc còn đóng bỉm cơ mà. Châu Tư cũng có thể coi là người anh trai đã dõi theo cả quãng thời gian trưởng thành của tôi, dù chúng tôi không trò chuyện gì nhiều.

Trước đây Châu Vạn cứ thích đùa cợt gán ghép tôi và anh trai cô ấy, còn nói như thế tôi sẽ vừa là chị dâu vừa là bạn thân cô ấy, thân càng thêm thân. Nhưng tôi luôn bài xích việc bị gán ghép với anh trai cô ấy, chủ yếu là vì Châu Tư và chúng tôi không cùng một thế hệ.

Năm nay tôi mới 22, vừa tốt nghiệp đại học được nửa năm, là tấm chiếu mới ở chỗ làm, mỗi ngày đi làm đều bị chèn ép. Còn Châu Tư giờ đã là ông chủ của một công ty, cả người luôn toát lên vẻ bình tĩnh và tự tin. Bình thường tôi và Châu Tư không tiếp xúc nhiều, nhưng lần nào anh cũng mang lại cho tôi cảm giác hơn người khác một bậc. Thật ra cũng không thể nói là hơn người khác một bậc, chỉ là anh lớn hơn tôi gần mười tuổi, hình như lúc nào anh cũng coi tôi như một đứa trẻ con, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Lúc gọi điện cho Châu Tư, tôi vẫn cảm thấy xiu xíu căng thẳng.

Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của Châu Tư truyền qua loa, như phất phơ thổi nhẹ qua tai tôi, anh gọi thẳng tên tôi: “Tạ Lệ à?”

Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe Châu Tư gọi tên thật của mình, bình thường anh đều gọi tên ở nhà của tôi là Lệ Chi. Nhưng cho dù gọi tôi là Lệ Chi hay Tạ Lệ thì giọng của Châu Tư vẫn rất hay. Tôi không phải người cuồng giọng hay, nhưng nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh thì cả người tôi vẫn run lên một cái.

Vừa hay hôm nay là thứ bảy, tôi đoán có lẽ ông chủ lớn Châu Tư không đi làm nên bèn hỏi anh đang ở đâu.

Châu Tư cũng không hỏi lý do, nói luôn cho tôi địa chỉ: số 108 đường Bình Xương.

Người ngoại tỉnh có lẽ sẽ không biết, nhưng dân bản địa đều biết đường Bình Xương vốn là khu nhà giàu nổi tiếng nhất.

Châu Tư đã ba mươi tuổi, đã dọn ra ở riêng từ lâu.

Thế là tôi nói với Châu Tư bằng một giọng nói tràn đầy khí thể: “Em muốn tới tìm anh!”

Như thể ra lệnh vậy.

Ở đầu bên kia Châu Tư như khẽ bật cười, anh nói: “Em ở đâu? Anh cho tài xế qua đón em.”

Tôi vốn định nói không cần, nhưng nghĩ lại tài xế miễn phí mà không dùng thì thật lãng phí, thế là cũng nói cho Châu Tư biết địa chỉ luôn.

Lúc này trời đã không còn sớm, một mình tôi đứng trên cầu vượt nhìn xuống dòng người như mắc cửi bên dưới, trái tim khó chịu như bị ai đó móc ra. Một người là bạn trai ba năm, một người thân thiết như chị em ruột. Hai người có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi hiện tại, lại làm ra chuyện ghê tởm như thế sau lưng tôi, tôi thật sự không thể tin được.

Hiện thực càng máu chó và thô tục!

Thực ra lúc mới biết bạn trai Trần Chí Thành ngoại tình, trái lại tôi lại rất bình tĩnh.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, một loạt các dấu vết đã thể hiện trái tim anh ta không còn thuộc về tôi nữa rồi, chỉ là tôi lười vạch trần mà thôi.

Một tháng trước, tôi phát hiện trên áo khoác của Trần Chí Thành có một sợi tóc dài không giống màu tóc của tôi, đồng thời anh ta còn dán kính chống nhìn trộm lên màn hình điện thoại. Dạo gần đây Trần Chí Thành luôn lấy lý do hút thuốc để ra ban công ngồi một mình xem điện thoại, lần nào cũng ngồi hàng tiếng đồng hồ, rất bất thường.

Tôi và Trần Chí Thành hẹn hò từ hồi đại học, khi đó là anh ta theo đuổi tôi, đủ kiểu thề non hẹn biển. Tôi cũng ngây thơ tin rằng dù cho tất cả đàn ông trên thế giới này đều không phải ngữ tốt đẹp gì thì Trần Chí Thành chắc chắn vẫn là một người đàn ông tốt.

Chỉ là, điều khiến tôi thấy nực cười lại là, lúc tôi vẫn chưa biết người mà Trần Chí Thành cặp cùng là bạn thân Châu Vạn của tôi, tôi còn ngu ngốc gọi điện thoại hỏi cô ấy phải làm sao.

Lúc đó Châu Vạn còn giả bộ an ủi tôi, nói cái gì mà thứ đàn ông tồi không đáng lưu luyến, cứ bye bye đi, người sau kiểu gì cũng nice hơn.

Tôi còn hồn nhiên ngây thơ tự an ủi bản thân, cảm thấy dù gì đi nữa tôi vẫn còn người bạn thân tốt như Châu Vạn.

Ông trời thật biết trêu ngươi người khác.

Khoảng một tiếng sau khi tâm sự với Châu Vạn xong, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy tay trong tay với Trần Chí Thành đi ra từ một nhà hàng. Hai người anh anh em em, như một đôi nam nữ chó má đang yêu đương nồng nhiệt.

Không biết có ai hiểu được cảm giác của tôi không, tôi nắm chặt tay, cả người run lên, muốn khóc nhưng khóc không nổi. Thật buồn nôn làm sao, cơ thể tôi vô cùng khó chịu.

Quá máu chó!

Quá ghê tởm!

Thực sự là, lúc biết Trần Chí Thành ngoại tình tôi cũng không buồn đến thế. Nhưng Châu Vạn là ai chứ? Tôi gần như đã coi cô ấy là người nhà. Lúc đấy tôi mới thực sự cảm thấy mình đã bị phản bội.

Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, dưới chân như bị đổ chì làm tôi không thể di chuyển được dù chỉ một chút.

Cho đến khi đôi nam nữ chó kia đi xa rồi, tôi mới điếng người lấy điện thoại từ trong túi ra, ù ù cạc cạc gọi cho anh trai của Châu Vạn.

*

Điện thoại mới vừa cúp còn chưa đến năm phút, tài xế đã lái một chiếc Ghost màu đen đến. Tôi đoán chiếc xe Ghost này chắc là dòng thấp nhất, chuyên dùng để cho các doanh nhân phô trương tỏ vẻ mà thôi.

Người dân ở thành phố Ôn đa phần đều rất thích làm ăn, đặc biệt rất chịu bỏ tiền ra để phông bạt. Rõ ràng trong túi không có mấy đồng nhưng vẫn phải làm ra vẻ giàu có.

Điều kiện gia đình tôi không tệ, tôi là con một, bố mẹ tôi đều làm kinh doanh. Nhưng nhà tôi vẫn kém xa nhà Châu Vạn. Nhà họ Châu làm ăn kinh doanh ở nước ngoài, mấy năm trước nắm bắt được thời cơ nên đã kiếm được không ít. Nhưng tôi từng nghe Châu Vạn nói anh trai Châu Tư của cô ấy tự kinh doanh riêng, không liên quan gì đến công việc kinh doanh của gia đình.

Trước đây lúc nào tôi cũng nghe Châu Vạn khoe khoang anh trai cô ấy giỏi giang thế nào, nào là cấp 3 được tuyển thẳng, lên đại học đã tự khởi nghiệp, vừa tốt nghiệp đã kiếm được món tiền đầu tiên trong đời… Lúc đó tôi cũng ngại ngắt lời Châu Vạn. Mặc dù tôi cũng biết Châu Tự rất xuất sắc, nhưng anh xuất sắc là việc của anh, liên quan gì tới tôi?

Sau khi lên xe, tôi nhận được cuộc gọi của Châu Tư, anh hỏi tôi đã ăn tối chưa.

Lúc này vừa đúng là giờ ăn tối, tôi thành thật trả lời là chưa ăn. Thực ra là cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì cả.

Châu Tư hỏi tôi: “Em có muốn ăn gì không?”

Tôi nói có, sau đó tôi cũng không biết bản thân lấy đâu ra gan hùm mà nói với anh: “Anh.”

Ở đầu bên kia, Châu Tư rõ ràng hơi sững người mất một lúc, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng hừ nhẹ trầm thấp, như cười như không của anh.

Sau đó anh ừ một tiếng rất mập mờ, giọng nói có chút thản nhiên: “Vậy em đến rồi ta tính tiếp vậy.”

Sau khi tắt máy, nhịp tim tôi từ từ tăng lên.

Tôi chợt nghi ngờ bản thân không biết có phải bị ma quỷ nhập hay không mà dám cả gan nói với Châu Tư những lời như vậy!

Bây giờ xuống xe còn kịp không nhỉ?

Rõ ràng là không kịp rồi.

Đúng tôi đang đấu tranh tư tưởng, định rút lui thì xe đã dừng trước cửa một căn biệt thự với phong cách hiện đại - căn nhà số 108 đường Bình Xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play