Beta: Dép

Sau khi tài xế thả tôi xuống xe, tôi tự mình bước vào biệt thự. Ở lối vào có hai cây to mà tôi không biết tên, nhưng nhìn rất hùng vĩ. Tiếp đến là bãi cỏ xanh mơn mởn, hồ bơi ngập nước xanh biếc, sau đó là căn biệt thự mang phong cách kiến trúc hiện đại dẫn thẳng ra bãi cỏ. Phải công nhận khu nhà giàu đúng là khác biệt, phong cách và khí thế đều khiến người ta cảm thấy bản thân như được thăng hoa ngay tại chỗ vậy.

Lúc này trời đã tối hẳn, trong biệt thự sáng lên những ánh đèn màu cam. Tôi bước chậm lại, phân vân không biết lát nữa nên mở lời như thế nào. Đã đến đây rồi, tôi cũng không thể tỏ ra rụt rè được. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để Châu Tư coi tôi như một đứa trẻ nữa.

Tôi hít sâu một hơi, tưởng tượng bản thân là chủ nhân ngôi biệt thự này, rồi ngẩng cao đầu và ưỡn ngực.

Giẫm lên bãi cỏ, đi qua bể bơi, tôi chính thức bước vào trong biệt thự. Vừa vào đã ngửi thấy mùi trà hoa nhài thoang thoảng, rất dễ chịu.

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Châu Tư?”

Nhưng không có ai trả lời.

Căn nhà rất lớn, tôi tự mình đi loanh quanh tham quan, vô tình đến phòng bếp thì thấy Châu Tư đang đứng trước tủ bếp quay lưng về phía tôi. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Châu Tư hơi quay đầu lại. Tim tôi như hẫng một nhịp, vô thức nuốt nước bọt. Nhưng Châu Tư lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc của mình, quay lưng lại với tôi nói: “Em muốn uống nước thì cứ vào tủ lạnh lấy nhé.”

Tôi đã chuẩn bị một đống câu mở đầu, nhưng chẳng có câu nào dùng được. Cuối cùng chỉ đành e dè “Vâng” một tiếng, đặt túi trên tay xuống rồi đi lấy nước trong tủ lạnh.

Tủ lạnh hai cánh màu trắng, trong ngăn mát chứa đủ các loại đồ ăn đồ uống, có cả hoa quả. Tôi cũng không khách sáo mà lấy vài quả mận, thêm một ít dâu tây, miệng còn ngậm một quả anh đào ngọt lịm.

Vừa định quay người thì suýt đụng phải một bức tường thịt. Chẳng biết Châu Tư đã đứng sau tôi từ lúc nào.

Tôi vô thức lùi lại một bước, trong tay vẫn cầm mận và dâu tây, lưng dựa vào cửa tủ lạnh như một chú hamster.

Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, bầu không khí rõ ràng rất mập mờ. Châu Tư chỉ cách tôi một khoảng rất gần, anh đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt rõ ràng đầy ý trêu chọc

Tôi liếc anh một cái, rồi tiếp tục nhai quả anh đào trong miệng. Quả anh đào này thật sự rất ngon, giòn giòn ngọt ngọt, khiến một người cả ngày chưa ăn gì như tôi cảm thấy thỏa mãn ngay lập tức.

Châu Tư cũng không nói gì, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn tôi, như đang đợi tôi ăn xong quả anh đào. Dáng anh rất đẹp, người rất cao, dù sao cũng cao hơn tên bạn trai chó kia của tôi, trông khoảng chừng 185cm. Đương nhiên tôi cũng không thấp, tôi cao 165cm. Tiếc là hôm nay tôi đi giày đế bằng, dù gì tôi cũng thấp hơn anh 20cm nên phải ngước lên nhìn anh.

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài của Châu Tư. Không biết có phải mỗi ngày anh đều chăm sóc da hay không mà làn da anh trắng trẻo như búng ra sữa vậy.

Phải công nhận Châu Tư thực sự rất đẹp trai. Có lẽ vì đang ở nhà nên anh mặc một chiếc áo phông ngắn màu trơn, làm nổi bật lên bờ vai rộng và vòng eo thon, đường nét trên cánh tay tinh tế, trông anh trẻ ra vài tuổi, không còn dáng vẻ doanh nhân thành đạt như trước nữa.

Tôi ít nhiều cũng đã nghe được một số chuyện về Châu Tư từ miệng Châu Vạn, ví dụ như hồi còn đi học, các cô gái vì muốn theo đuổi Châu Tư mà vây kín cả cổng nhà, còn có cô gái công khai tỏ tình Châu Tư trước đám đông. Mà con người Châu Tư cũng rất kiêu ngạo, có thể bước qua cả ngàn hoa mà chẳng hề vương chiếc lá nào trên người.

Bỏ qua những thứ khác, chỉ với gương mặt đó thôi thì quả thực người đàn ông này có đủ tư cách để sống phong lưu.

Châu Tư đột nhiên đưa một tay ra trước miệng tôi, anh ngửa lòng bàn tay sạch sẽ lên. Ngón tay anh thon dài rất đẹp, móng tay được cắt gọn gàng, trông rất ưa nhìn.

Tôi hiểu ý bèn nhổ hạt anh đào trong miệng vào lòng bàn tay anh.

Không ngờ Châu Tư lại tỏ vẻ ghét bỏ.

“Chậc.”

Lúc này tôi mới hiểu hóa ra người này muốn lấy hoa quả trên tay tôi.

Đương nhiên tôi không thể tỏ ra yếu thế được, tôi bèn thản nhiên nói: “Sao, anh chê em à?”

“Em nói xem?”

“Chẳng phải ai anh cũng không từ chối sao? Anh có tư cách gì mà chê hả?”

Châu Tư nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, không nói gì thêm.

Trái lại, tôi bị anh nhìn đến nỗi lúng hết cả túng.

Cũng may là Châu Tư không quá để ý chuyện này, anh ném hạt anh đào tôi vừa nhổ vào thùng rác rồi đi rửa tay sạch sẽ. Anh nói với tôi rằng đã tự chuẩn bị bữa tối, bảo tôi ăn cùng.

Tôi nhìn miếng bít tết anh vừa làm với chút salad rau rồi trêu chọc: “Không ngờ một ông chủ lớn như anh còn biết tự nấu ăn cơ đấy?”

Châu Tư tay trái cầm đĩa salad, tay phải cầm đĩa bít tết hỏi tôi: “Em nghĩ em hiểu anh lắm chắc?”

Tôi bị hỏi vặn lại, bèn phản bác theo bản năng: “Dù sao em với anh quen nhau không phải mười năm thì cũng được hai mươi năm rồi, anh nói xem em có hiểu anh không? Anh Châu…”

Có lẽ Châu Tư bị câu “anh Châu” của tôi làm cho buồn nôn, lông mày anh cau lại.

Anh đã ngồi vào bàn ăn, thoải mái dạng chân, nhìn tôi đứng cách đó không xa.

Tôi trợn mắt, nghĩ thầm, cái người này lại thế rồi. Lại ra cái vẻ doanh nhân thành đạt rồi đấy! Đây chính là điểm tôi khó chịu nhất ở Châu Tư.

“Có muốn ăn không?” Châu Tư hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, đi về phía anh.

Tôi cứ ngỡ sẽ rất căng thẳng, nhưng kỳ lạ là không hề. Tôi rất tự nhiên ngồi vào lòng Châu Tư, vòng tay ôm cổ anh như một con hồ ly, lại gọi anh một tiếng: “Anh Châu… em muốn ăn anh cơ.”

Châu Tư không đẩy tôi ra, mà còn đặt tay lên eo tôi. Tôi không phải người chưa trải sự đời, ngồi trên người một người đàn ông như thế này, cơ thể không tránh khỏi có những phản ứng kỳ lạ. Cách một lớp vải mỏng, tôi có thể cảm nhận được lòng bàn tay Châu Tư rất nóng. Tôi còn ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng trên người Châu Tư, không phải mùi nước hoa, nhưng rất dễ chịu.

Nghĩ lại mới thấy tiếc, lớn đến chừng này rồi mà tôi mới chỉ từng có một người bạn trai là Trần Chí Thành, rất nhiều lần đầu tiên của tôi đều là xảy ra với Trần Chí Thành, cũng chưa từng nếm thử các hương vị khác biệt khác, vậy nên một góc nào đó trong nội tâm tôi đang điên cuồng gào thét.

Nụ hôn với Châu Tư là do tôi chủ động. Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, lo cái mẹ gì nữa, cứ tấn công trước rồi tính.

Tim tôi đập rất nhanh, khoảnh khắc môi tôi chạm vào đôi môi mềm mại của Châu Tư, toàn bộ hơi thở của tôi bị mùi hương nam tính của anh xâm chiếm, khiến cả người tôi đều rối bời.

Tiếp theo nên làm gì? Liếm trước? Hay là mút? Rồi đưa đầu lưỡi ra?

Trong lúc đang phân tâm, cả người tôi bị bế bổng lên rồi được đặt ngồi trên bàn ăn.

Gương mặt với ngũ quan rõ ràng của Châu Tư sáp lại gần, khóe môi mang theo ý cười cợt của trai đểu. So với anh, tôi trông lại giống như một chú chim đang sợ hãi.

“Đây chính là “ăn anh” mà em nói à?” Châu Tư hơi nhướng mày, trông rất xấu xa.

Tôi chợt cảm thấy người đàn ông trước mặt thật lạ lẫm, còn tôi ở trước mặt anh chỉ như một con kiến nhỏ, hoàn toàn không nắm bắt được anh.

Thế là tôi bắt đầu la lối: “Sao nào? Không được à?”

“Được.”

Nếu tôi không nghe nhầm thì dường như trong giọng nói của Châu Tư mang theo chút cưng nựng thì phải?

Hai tay anh chống hai bên hông tôi, thản nhiên cúi người đối diện với tôi. Đột nhiên anh sáp lại gần hôn nhẹ lên môi tôi như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại mang theo lực hút rất lớn.

Trái tim tôi co thắt lại một cách khó hiểu, rồi tôi nghe thấy giọng nói đầy mê hoặc của anh vang lên bên tai: “Bé Lệ Chi, nếu em không biết ăn thì để anh dạy em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play