Beta: Dép
Châu Tư thực sự hôn rất giỏi.
Môi anh khẽ hôn lên môi tôi một cái rất nhẹ, không vội vã tiến tới mà chỉ trêu đùa từng chút một, khiến tôi xốn xang.
Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra cũng có thể làm chuyện thân mật như vậy với người mình không yêu. Hơn nữa, bởi trước đây cả hai chưa từng có những tiếp xúc thân mật như vậy, bây giờ lại có những động chạm cấm kỵ như này nên càng thêm kích thích. Hai tay tôi phải bám chặt vào mép bàn, bằng không với bộ dạng mềm nhũn như hiện tại tôi nhất định sẽ ngã mất. Trước đây tôi còn không hiểu ý nghĩa câu “Phụ nữ đều được làm từ nước”, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi cảm thấy mình như một vũng nước, có thể bốc hơi mọi lúc mọi nơi.
Đương nhiên cũng phải trách tôi chưa có kinh nghiệm gì. Lúc yêu đương với Trần Chí Thành, tôi không thích hôn anh ta, bởi vì hôn anh ta không thể giúp tôi cảm nhận được hương vị tuyệt vời như miêu tả trong tiểu thuyết. Lần nào tôi cũng chỉ đáp lại qua loa, thậm chí còn cảm thấy bài xích.
Nhưng tối nay, khi dây dưa với Châu Tư, tôi lại cảm nhận được nỗi vui sướng chưa từng có. Miệng anh có hương bạc hà thoang thoảng, khi đầu lưỡi anh tiến vào thậm chí tôi còn nếm được chút vị ngọt. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi đã chìm đắm trong nụ hôn này và khao khát nhiều hơn nữa.
Thì ra hôn lại tuyệt thế này sao?
Nhưng tại sao suốt ba năm hẹn hò với Trần Chí Thành tôi chưa từng cảm nhận được điều này?
Lúc tôi đang mải nghĩ, đột nhiên môi dưới bị Châu Tư cắn nhẹ một cái, không đau lắm nhưng tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy nũng nịu: “Ưm…”
Nghe thấy âm thanh của chính mình, cả người tôi đều thấy bất ổn.
Xấu hổ quá đi mất!
Sao tôi lại có thể phát ra âm thanh này chứ?
Châu Tư ngừng hôn, nhưng môi anh vẫn chạm vào môi tôi.
Vì tư thế này, anh cúi đầu, gần như chạm vào trán tôi, nói với giọng điệu như ra lệnh: “Học nghiêm túc, đừng phân tâm.”
Anh tưởng mình là ai cơ chứ!
Nhưng ai bảo anh lại hôn giỏi như vậy, nên tôi đành nhịn.
Nói thật, tôi càng lúc càng mong chờ diễn biến tiếp theo. Nhưng đúng lúc này, bụng tôi đột nhiên lên tiếng phản đối. Dù gì cả ngày nay tôi cũng chưa ăn gì, dạ dày bắt đầu biểu tình rồi.
Châu Tư lại khẽ hôn lên môi tôi một cái như thể muốn khắc phục hậu quả, nói: “Ăn cơm trước thì hơn.”
Nói xong Châu Tư xuống bế tôi từ bàn ăn. Anh để tôi ngồi lên đùi anh và đút cho tôi ăn, hai chúng tôi ăn chung một phần cơm tối.
Có những lúc, trong lúc Châu Tư đang ân cần đút cho tôi ăn, tôi còn tưởng mình là cô bạn gái mà anh yêu sâu sắc. Cho dù là một ngày trước đó, có đánh chết tôi cũng không tin mình lại có thể đường hoàng ngồi trên đùi Châu Tư như thế này. Còn Châu Tư sao có thể hành động tự nhiên như vậy chứ, cứ như tôi là bạn gái của anh thật vậy?
Tôi nhai miếng bít tết ngon lành trong miệng, không nhịn được mà hỏi anh: “Có phải anh thường xuyên đút cho phụ nữ ăn như này không?”
Châu Tư nghe thấy vậy thì cụp mắt nhìn tôi, giọng điệu lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Bé Lệ Chi, câu này của em khiến người ta rất chíu khọ đấy.”
“Ái chà, anh Châu cũng biết bắt trend nhỉ, còn biết cả thuật ngữ phổ biến trên mạng như “chíu khọ” nữa à?”
Châu Tư có vẻ lười tranh luận cùng tôi: “Em nghĩ anh già lắm hả?”
Tôi nhún vai: “Nếu anh không thích nghe, vậy em đi nhé?”
Châu Tư chẳng những không buông tôi ra mà còn cố ý nhéo eo tôi. Lúc tôi mở miệng rên rỉ, anh liền tranh thủ đút miếng bít tết trên dĩa vào miệng tôi: “Ăn nhiều một chút, gầy như khỉ vậy.”
Tôi tự thấy dáng mình khá đẹp, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ không cần gầy thì vẫn đầy đặn, lúc mặc đồ thì gầy nhưng lúc không mặc đồ trông cũng có da có thịt. Nhưng tôi lười tranh luận với Châu Tư, nói ra tôi lại giống người hay so đo.
Ăn cơm xong, hai người chúng tôi cũng không vội tiếp tục những việc trước đó nữa, bởi vì tôi vừa phát hiện một chú mèo cam.
Trời mới biết tôi yêu mèo cỡ nào, lúc nhìn thấy chú mèo cam này, trái tim tôi như tan chảy luôn rồi.
Không biết nó đã xuất hiện từ lúc nào, nằm cuộn tròn trên sofa, béo mũm mĩm, trông rất trịch thượng. Sau khi được sự đồng ý của Châu Tư, tôi bắt đầu tiến tới vuốt ve chú mèo không chút khách sáo.
“Cục cưng bé nhỏ à, sao em dễ thương quá dạ!”
Châu Tư buồn cười nhìn tôi nói: “Nó tên là Chỉ Chỉ (Zhizhi).”
“Zhizhi? Chữ Zhi nào?”
Chắc Châu Tư sợ tôi hiểu lầm nên giải thích: “Yên tâm, không phải là Chi (枝) trong Lệ Chi, mà là chữ Chỉ có bộ khẩu và hai chấm phía dưới (只).
Tôi vốn dĩ cũng không để ý gì, nhưng vẫn cố ý vỗ ngực, giọng trêu chọc: “Dọa chết em rồi, làm em còn tưởng anh yêu thầm em cơ!”
Có lẽ Châu Tư muốn lườm nguýt tôi, nhưng sự giáo dục cũng đâu ra đấy của anh lại không cho phép anh làm vậy.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra đùa nghịch mấy chỗ nhạy cảm trên người Chỉ Chỉ. Chỉ Chỉ nhanh chóng dụi mặt vào lòng bàn tay Châu Tư. Tay anh rất đẹp, vừa trắng mịn lại thon dài, làm người mẫu tay chắc chắn không thành vấn đề.
Châu Tư kể với tôi rằng anh vô tình phát hiện chú mèo này bên lề đường trong một lần chạy bộ buổi sáng. Lúc đó mèo mẹ cũng ở đó nhưng đã qua đời. Hai chú mèo con không biết mẹ đã chết nên cứ run rẩy nằm bên cạnh. Anh thấy chúng rất đáng thương nên đã mang hai chú mèo nhỏ còn chưa đầy tháng về nuôi. Nhưng không may là ba ngày sau một chú mèo con đã bị chết non. Con còn lại chính là Chỉ Chỉ trên tay tôi, anh đã nuôi nó được hai năm rồi.
Lúc Châu Tư cúi đầu chơi đùa với chú mèo, gương mặt anh đầy vẻ dịu dàng. Cả người anh toát ra sự tương phản rất rõ rệt, như thể chú mèo nhỏ trước mắt không phải động vật mà là một em bé.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy Châu Tư trước mắt thật kỳ lạ. Dù gì trước đây chúng tôi chưa từng ở chung như thế này.
Nói thật, tôi là người ưa mềm không ưa cứng, rất dễ xiêu lòng trước sự dịu dàng như thế này. Thời còn đi học, trong khi mọi người đều điên cuồng thích kiểu “tổng tài bá đạo yêu tôi”, thì tôi lại chỉ thích nam phụ nhẹ nhàng ấm áp.
Lúc này tôi mới phát hiện mình rất có cảm tình với Châu Tư.
Không đúng, sao tôi lại có cảm tình với anh chứ?
Đã lãng phí bao nhiêu thời gian mà vẫn chưa vào chủ đề chính. Tôi dùng bàn tay vừa vuốt ve mèo chọc vào cánh tay Châu Tư, hỏi anh bằng giọng khiêu khích: “Này, rốt cuộc anh có được hay không đó?”
Châu Tư thông minh như vậy đương nhiên hiểu lời tôi nói rồi. Anh đột nhiên túm lấy tôi, kéo tay tôi khám phá nguồn nhiệt trên cơ thể anh.
Tôi quả thực sợ đến ngây người, rụt tay lại theo phản xạ, không dám tin.
Được lắm, được lắm, được lắm.
Quả là mở mang tầm mắt.
Tôi cứ tưởng 18cm chỉ là truyền thuyết, dù gì người duy nhất tôi từng có kinh nghiệm là Trần Chí Thành… Khi yêu đương với Trần Chí Thành, tôi không hăng hái với phương diện đó lắm, chủ yếu là do không cảm thấy hứng thú. Nhưng Trần Chí Thành nói với tôi rằng đàn ông Châu Á đều như vậy, còn mấy cô gái trong phim đều chỉ đang diễn mà thôi.
Tôi cũng không coi trọng vấn đề này lắm, tôi luôn cảm thấy hai người yêu nhau quan trọng nhất là sự hoà hợp về tâm hồn.
Nhưng rõ ràng là tôi đã quá ngây thơ và sai hoàn toàn.
Châu Tư đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực, giọng anh trầm một cách lạ thường: “Muốn “vuốt ve” không?”
Tôi không làm bộ làm tịch, thẳng thắn nói: “Muốn.”
—
Vuốt ve mèo à?