Beta: Dép
Đang là mùa hè, tôi và Châu Tư đều mặc đồ mỏng. Tôi mặc một chiếc váy liền dài qua đầu gối, trông như “tự mình dâng đến cửa” vậy, rất tiện làm một số việc.
Châu Tư đẩy tôi ngồi xuống sofa, chú mèo cam nhỏ nhảy xuống khỏi sofa như muốn nhường lại vị trí cho tôi.
Tôi liếc nhìn chú mèo cam mũm mĩm đang duỗi người rồi bật cười.
Châu Tư hỏi tôi cười gì.
Tôi nói với anh: “Anh nuôi Chỉ Chỉ mập quá!”
Châu Tư nói: “Mập mới trông có da có thịt, đáng yêu mà.”
Nói vậy cũng đúng, động vật nhỏ được nuôi mập trông rất ngây thơ đáng yêu. Nhưng con người thì khác, theo xu hướng thẩm mỹ biến thái trong nước với tiêu chí vừa trắng vừa gầy hiện nay, rất nhiều cô gái dốc sức giảm cân để duy trì dáng vẻ trẻ trung.
Chú mèo cam nhỏ lại chạy đến bên chân tôi dụi dụi, tôi không nhịn được muốn đưa tay ra vuốt ve.
Dường như Châu Tư nhìn ra ý định của tôi, anh nắm lấy cổ tay tôi. Anh nhìn xuống tôi, như cười như không nói: “Em tưởng là tôi bảo em vuốt mèo à?”
Tôi tỏ vẻ ranh ma: “Không phải sao?”
Châu Tư chậm rãi cúi người, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt lên xương quai xanh của tôi, khe giữa ngón cái và ngón trỏ như ôm lấy cổ tôi. Tôi bị ép ngả người về sau, theo bản năng nắm lấy cổ tay Châu Tư. Tay anh rất đẹp, nhưng không có nghĩa là không có sức. Các đường gân nổi rõ trên mu bàn tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Không thể phủ nhận là cả người Châu Tư đều ngập tràn hơi thở trầm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành. Khí chất này là thứ mà một Trần Chí Thành trẻ tuổi mới bước chân ra xã hội không thể sánh được.
Sự chú ý của tôi lập tức đặt hết lên người Châu Tư, ngay sau đó nụ hôn của anh đã rơi xuống khóe môi tôi. Chỉ một cái chạm nhẹ nhưng cả người tôi đã không tự chủ được mà run lên. Thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc này, nói chung là rất thần kỳ, tất cả các giác quan đều bị điều động. Nụ hôn của Châu Tư như mang theo một dòng điện đầy mê hoặc chạy thẳng đến trái tim tôi.
Đúng vậy, tôi lập tức đắm chìm trong nháy mắt.
Nụ hôn của Châu Tư từ từ di chuyển xuống dưới, tôi ngửa đầu ra đón nhận.
Thật ra tôi khá bị động, về mặt này tôi không phóng khoáng như vẻ bề ngoài. Lúc yêu đương với Trần Chí Thành, lần nào cũng đều qua loa cho xong, cả quá trình có lẽ chưa đến năm phút. Tôi cứ tưởng tất cả mọi người đều như vậy, cho đến khi một chị đồng nghiệp hơn tôi năm tuổi kể về cuộc sống của chị ấy thì tôi mới kinh ngạc, thì ra có người có thể kéo dài một tiếng.
Một tiếng? Có phải hơi khoa trương không? Tôi bán tín bán nghi.
Hôm đó chị đồng nghiệp còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tính cả màn dạo đầu cũng chưa tới năm phút? Cái ngữ đàn ông kiểu đấy thì được cái phước gì.”
Lúc đấy tôi không có cách nào phản bác lại, vì tôi cũng không có gì có thể chứng minh.
Thậm chí tôi còn không biết tiếp theo Châu Tư sẽ làm gì, cũng không biết tôi đã co lại một góc trên sofa từ lúc nào, như thể vừa bị bắt nạt một cách thảm hại.
Nhưng đúng là bị bắt nạt thảm hại thật, suýt nữa thì tôi đã bật khóc. Tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác này. Tôi như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh, được bao quanh bởi những đám mây mềm mại. Như thể giây tiếp theo sẽ rơi từ trên không trung xuống, thịt nát xương tan.
Hai tay Châu Tư chống lên cơ thể tôi, cố ý dùng ngón tay ẩm ướt vẽ vòng tròn trên xương quai xanh của tôi, đùa giỡn: “Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao?”
Tôi cảm thấy má mình nóng bừng, nhưng chỉ có thể mạnh miệng: “Anh chỉ được thế này thôi à?”
Châu Tư hơi nhướng mày, sau đó bế người tôi lên.
Không kịp phòng bị, tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Châu Tư vỗ mông tôi, trêu chọc: “Còn chưa làm gì em, em kêu cái gì?”
Tôi hỏi anh: “Anh định bế em đi đâu?”
“Sofa ướt hết rồi, về phòng.” Châu Tư nói, anh cúi đầu nhìn tôi, chợt dừng bước lại rồi hỏi: “Hay là, em muốn chọn chỗ?”
Anh đã nói vậy rồi, nếu tôi không chọn một nơi nào đó thì có vẻ rất khó xử. Thế là tôi chỉ ra bên ngoài, nói: “Hồ bơi.”
Châu Tư vừa nhấc chân bước đi chợt khựng lại, trông anh có vẻ bất ngờ, anh nhấn mạnh với tôi: “Em chắc chưa?”
Nói xong, anh quay lại bước ra ngoài.
Tôi lập tức sợ hãi: “Không, không, không, vẫn nên về phòng đi.”
Châu Tư mỉm cười, lồng ngực cũng rung lên. Tôi thực sự không còn mặt mũi gì, dứt khoát vùi mặt vào ngực anh. Có lẽ anh nhìn ra sự ngượng ngùng của tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi như muốn an ủi, nói khẽ: “Đồ nhát gan.”
Mọi chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên.
Tôi nằm trên giường Châu Tư, mái tóc dài rối tung trên ga giường màu xám, cả người bị hơi thở của anh bao phủ. Không thể phủ nhận rằng loại cảm giác này khiến tôi rất căng thẳng, nhưng cũng rất kích thích.
Châu Tư muốn bật đèn nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.
Anh nắm lấy tay tôi đặt lên cơ thể anh, rồi hỏi bằng giọng mê hoặc: “Không muốn nhìn xem em tự mình ăn anh như thế nào à?”
Tôi ăn vạ: “Không muốn, không muốn, không muốn.”
Châu Tư sờ má tôi, trịnh trọng gọi tên tôi: “Tạ Lệ.”
Tôi giống như trúng bùa mê của anh, dựa vào chút ánh sáng le lói trong phòng, tôi nhìn vào đôi mắt anh. Người trước mắt tôi giống như biến thành sói vào đêm trăng tròn vậy.
Giờ phút này, dường như tôi quên mất Châu Tư là anh trai bạn thân Châu Vạn của tôi. Trước mặt tôi anh là một người đàn ông đầy sức hút.
Lúc tiếng chuông điện thoại reo đã là một tiếng sau.
Vừa kết thúc, cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục bình thường. Còn Châu Tư vừa “cày cuốc” thì trông chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Anh tìm điện thoại rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn tên người gọi, không ngờ lại là Châu Vạn.
Vẻ mặt của tôi lập tức thay đổi, nghe điện thoại của em gái Châu Tư ngay trước mặt anh. Đương nhiên Châu Tư không biết em gái mình đã làm ra những chuyện bẩn thỉu kia, thực ra tôi cũng không định nói. Nói ra có ích gì? Không lẽ còn mong Châu Tư giúp tôi đòi lại công bằng?
Tôi ấn nghe máy, lạnh lùng “alo” một tiếng.
Châu Vạn đầu bên kia lại rất nhiệt tình: “Tiểu Lệ Lệ, cậu đang ở đâu vậy?”
Tôi nhìn Châu Tư ở bên cạnh, trả lời Châu Vạn: “Cậu đoán xem?”
Châu Vạn nói: “Tớ đoán, chắc chắn cậu không ở nhà.”
Tôi cười nhẹ: “Cậu đúng là hiểu tớ.”
Châu Vạn do dự một lúc mới nói: “À thì… hôm nay tớ nhìn thấy Trần Chí Thành.”
Tôi hừ nhẹ: “Vậy sao?”
Châu Vạn nhận ra giọng điệu của tôi khác thường: “Lệ Lệ, cậu còn giữ loại đàn ông như vậy làm gì?”
Tôi định trả lời Châu Vạn thì bất ngờ sau gáy bị Châu Tư cắn nhẹ, dường như anh có tinh lực vô hạn vậy.
Không biết lúc này Châu Tư có tâm trạng gì, rõ ràng biết tôi đang nói chuyện điện thoại với em gái anh, còn cố ý đùa tôi.
Bây giờ cơ thể tôi vẫn còn rất nhạy cảm.
Đầu dây bên kia, Châu Vạn vẫn không ngừng huyên thuyên: “... Nghe lời khuyên của tớ, cậu vẫn nên chia tay Trần Chí Thành đi.”
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy Châu Vạn và Trần Chí Thành tay trong tay ra vẻ anh anh em em, chắc chắn tôi sẽ rất cảm động vì được cô bạn thân khai sáng. Nhưng giờ phút này, mỗi lời Châu Vạn nói đều khiến tôi thấy ghê tởm. Ghê tởm đến nỗi tôi chẳng buồn đáp qua loa mà còn muốn xả giận thêm.
Tôi tắt máy, vứt điện thoại sang một bên, rồi nắm lấy tay Châu Tư cắn mạnh vào cổ tay anh.
“Aaaa…” Châu Tư hít một hơi, nhưng anh không đẩy tôi ra mà để mặc cho tôi cắn.
Tôi buông ra, nhìn vết răng tôi để lại trên cổ tay anh, hỏi: “Sao anh không rút tay ra?”
Châu Tư cười: “Rút làm gì? Dù sao lúc nãy anh cũng cắn em không nhẹ.”
Anh ghé lại gần tai tôi thì thầm: “Xem như để em ăn miếng trả miếng.”
—
Châu Tư: Em nợ anh trả. Nghiệp chướng!