Đêm đã khuya…
Lúc này, ta và Ôn Hành lại một lần nữa ngồi sóng vai, bầu không khí có phần lúng túng.
Uống rượu hợp cẩm xong rồi…
Vậy… bước tiếp theo chẳng phải là… động phòng sao?
Mặc dù đêm đó ta và hắn đã sớm có quan hệ, nhưng khi ấy ta say đến mức có lẽ ngay cả họ của mình là Lâm hay Lý cũng quên mất.
HIện giờ, trong trạng thái tỉnh táo như vậy, nên tiến hành bước tiếp theo thế nào mới tốt đây…
Ôn Hành ở bên cạnh dường như cũng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, thân thể căng cứng, ngồi ngay ngắn như tùng bách, thế nhưng vành tai lại dần dần đỏ lên.
Một lát sau, hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên tủ lấy ra một tấm chăn gấm, vừa trải xuống đất cách giường ba thước, vừa nói với ta:
“Tiều Tiều hôm nay đã mệt, mau nghỉ ngơi sớm đi. Ta ngủ dưới đất là được.”
Ta trợn mắt nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng cắn răng nói:
“Chàng từng nói quân tử không có mai mối thì không thể tùy tiện thân cận, nay ta và chàng đã là phu thê, chàng… chờ đã!”
Ta bất chợt giật lấy bình rượu còn sót lại trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ôn Hành hiển nhiên không ngờ ta lại có hành động như vậy, sững sờ trong giây lát rồi hốt hoảng kêu lên tên ta, vội vã lao đến muốn đoạt lại bình rượu, nhưng đã chậm mất rồi.
Ta nấc một cái, vì uống quá vội, một ít rượu theo cổ chảy xuống, làm ướt y phục trước ngực.
Ôn Hành lập tức cứng đờ, hồi lâu sau mới quay mặt đi, không dám nhìn ta, hai vành tai càng đỏ bừng, luống cuống đưa tay đỡ ta:
“Tiều… Tiều Tiều, nàng làm gì vậy…”
Ta túm lấy tay hắn, mượn lực đứng dậy, đầu ngón tay vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn, hình như hắn khẽ run một chút.
“Đi nào, A Hành~” Ta nấc lên một tiếng, kéo dài giọng nói: “Chúng ta… động phòng thôi!”
Vừa nói, ta vừa nhấc chân định bước đến giường, nhưng men rượu đột nhiên ập đến, làm ta choáng váng, chân mềm nhũn suýt nữa giẫm hụt.
“Tiều Tiều!”
Bên tai khẽ vang lên tiếng kêu, thân thể ta bất ngờ bị một lực mạnh mẽ kéo lại, một mùi hương của y dược thoang thoảng pha lẫn hơi thở nam nhân ập tới, ta cứ thế mà lao vào lòng Ôn Hành.
“Tiều Tiều, nàng không sao chứ?”
Hắn lo lắng hỏi bên tai ta, nhưng ta có thể có chuyện gì chứ.
“Ta… chóng mặt quá…” Nhưng rồi ta lớn tiếng gào lên: “Động phòng! Chúng ta động phòng!”
“Được được được, động phòng, động phòng.”
“Vậy ta cởi y phục trước nhé!”
“Khoan đã, Tiều Tiều, nàng… nàng đừng… đừng kéo y phục của ta…”
“Vậy thì ta tự cởi của mình.”
“Không không không, Tiều Tiều ngoan, đừng cử động lung tung.”
“Chàng có phải muốn chạy không? Không cho chàng đi! Không được đi đâu hết, hu hu…”
“Được được được, ta không đi, Tiều Tiều ngoan~ Ta chỉ đi lấy khăn lau mặt cho nàng trước.”
“Vậy một lát chúng ta động phòng nhé, hu hu…”
“Được được được, một lát rồi động phòng, một lát rồi động phòng~”
…
Nhưng sau đó, trước khi Ôn Hành kịp lấy khăn lau mặt cho ta, ta đã ngủ mất rồi. Không còn cách nào khác, hôm nay ta dậy từ sớm lo liệu việc thành thân, thực sự là quá mệt, quá buồn ngủ.
Chỉ là, trong mơ, ta mơ hồ cảm nhận được có hai cánh môi ấm áp nhẹ nhàng dừng lại trên trán ta một lát, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, ta đã chìm vào giấc ngủ sâu.
———
Trưa hôm sau, ánh nắng chói chang.
Ta ôm đầu chậm rãi ngồi dậy, nhưng trong phòng đã trống không, không còn bóng người.
A… uống rượu hại thân, uống rượu hại thân mà.
Lúc này, Lộng Xảo từ bên ngoài bưng chậu nước vào, đặt xuống một bên, tiến lên vén màn che giúp ta, khóe miệng lại nở nụ cười trộm.
“Cô nương ngủ có ngon không? Công tử… à không, cô gia sáng nay vừa bị Trương viên ngoại ở phía tây thành mời đi xem bệnh, chắc là không về sớm được, còn đặc biệt dặn chúng nô tỳ chuẩn bị cơm nước cho cô nương dùng trước, không cần đợi người.”
Ta vốc nước lạnh vỗ lên mặt một lúc mới tỉnh táo lại, chợt nhớ ra mình còn chưa dâng trà thỉnh an Ôn lão gia, vội hỏi: “Ôn bá phụ giờ ở đâu?”
“Lão gia sáng nay đã cùng cô gia ra ngoài, nói là đã hết hưu mộc, giờ này hẳn đã hồi cung.”
Nghe vậy, ta xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm trách móc: “Sao ngươi không gọi ta dậy.”
Tân nương ngày thứ hai lại dậy muộn, còn chưa dâng trà cho trưởng bối, chuyện này truyền ra ngoài thật khó nghe.
Lộng Xảo lại cười trộm: “Cô gia cố ý dặn dò, không cho nô tỳ quấy rầy giấc ngủ của cô nương.”
Haizz… trái lễ nghi, trái lễ nghi rồi.
Ôn lão gia làm việc ở Thái y viện trong cung quanh năm, lần này hẳn là đặc biệt xin nghỉ về dự hôn lễ của Ôn Hành.
Trước kia ta hiếm khi gặp ông ấy, trong ấn tượng của ta, ông ấy là một kẻ si mê y thuật. Từ sau khi thê tử lâm bệnh qua đời hai năm, ông ấy được tuyển vào cung làm thái y, suốt nhiều năm chỉ vùi đầu vào nghiên cứu y thuật, rồi từ một thái y nhỏ bé từng bước trèo lên vị trí ngự y.
Lúc nhỏ, ta từng nghe phụ thân nói qua, ông ấy điên cuồng học y là vì từng bất lực trước cái chết của thê tử. Nhiều năm nay, ông ấy vẫn luôn tự trách.
Có lẽ vì thế, sau khi trở thành ngự y, ông ấy rất ít khi trở về Ôn phủ, hầu như đều ở trong Thái y viện.
Còn ta, chưa từng gặp qua mẫu thân của Ôn Hành. Khi ta sinh ra, Ôn phu nhân đã sớm qua đời. Nghe nói, bà ấy là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa hiền đức.
Nói đi cũng phải nói lại, khi đó, Ôn Hành chắc hẳn cũng rất nhớ mẹ của mình.