Đến trước cửa nhà, tuyết lớn đã ngừng rơi.
Đám gia nhân đang trèo lên thang, quét sạch lớp tuyết đọng dày đặc trên tấm biển trước cửa. Khi tuyết bị phủi đi, hai chữ “Lâm phủ” lại lần nữa hiện ra rõ ràng.
Phụ thân nghe tin ta đến, vui mừng quá độ, nhất thời ho đến không dứt.
Dưới sự truy hỏi của ta, ông mới chịu nói rằng mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn, nhưng sợ ta lo lắng nên không báo cho ta biết.
“Tiều Tiều ngoan, cha không sao, chỉ còn hơi ho chút thôi. Đại phu bảo sắp khỏi rồi, khụ khụ…”
“Phải rồi, sao chỉ có một mình con về, A Hành đâu?”
Nhắc đến Ôn Hành, ta lập tức ỉu xìu, chống cằm thở dài thườn thượt, uể oải nói: “Hắn đang ở Vấn dược đường chẩn bệnh. Dạo gần đây con thấy hắn kỳ lạ lắm.”
Sau khi kể tường tận cho phụ thân nghe mọi chuyện từ ngày Ôn Hành bắt đầu có biểu hiện khác thường, ông lại chỉ ôm trán, mặt mày đầy vẻ đau lòng.
Ta khó hiểu hỏi: “Phụ thân, người biết vì sao mấy ngày nay hắn không để ý đến con sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT