Ba ngày sau, đã đến ngày lại mặt.

Từ sáng sớm, Ôn Hành đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cùng ta trở về Lâm phủ. Phụ thân ta đã đứng chờ ở cửa phủ từ sớm. Chỉ vỏn vẹn mấy ngày ta xuất giá, dường như ông đã già đi mấy tuổi, gương mặt tiều tụy, quầng mắt thâm trũng, hai bên tóc mai cũng điểm thêm mấy phần bạc trắng.

Ta nhìn ông, nhất thời viền mắt cay cay.

Buổi tối, phụ thân gọi ta vào thư phòng, trao cho ta một đôi ngọc bội uyên ương bằng bạch ngọc, khắc hình một đôi uyên ương quấn quýt bên sóng nước, phía dưới là lá sen, bên trên có khoét lỗ xỏ dây đỏ xuyên qua.

Ta nâng ngọc bội trong tay, mặt đầy nghi hoặc, phụ thân lại dịu dàng nhìn đôi ngọc bội ấy, như đang hồi tưởng chuyện xưa, chậm rãi nói: "Tiều Tiều à, đây là lễ vật thành thân mà mẫu thân con từng chuẩn bị cho con. Nhiều năm như vậy trôi qua, cuối cùng ta cũng không phụ sự ủy thác của bà ấy, giao lại nó vào tay con."

"Haizz... Khi ấy, mẫu thân con vẫn luôn mong chờ rằng sau này con có thể cùng phu quân tương kính như tân, đồng tâm đồng lòng, bạch đầu giai lão."

"Tiều Tiều à, con đừng trách phụ thân. Ôn Hành là một đứa trẻ tốt, tính tình thuần hậu, từ nhỏ đã luôn bảo vệ con. Phụ thân tin rằng nó nhất định sẽ che chở cho con cả đời."

"Phụ thân chỉ có mỗi mình con là nữ nhi, nếu không tìm được một người đáng để gửi gắm, sau này ta làm sao dám xuống hoàng tuyền gặp mẫu thân con đây? Nếu Ôn Hành dám phụ con, con cứ nói với ta, sống thì ta đánh gãy chân hắn, chết thì ta cũng bò dậy từ dưới mồ để túm hắn lại!"

"Đừng nói nữa, phụ thân…" Nghe đến đây, ta đã nước mắt giàn giụa, lao vào lòng phụ thân, siết chặt đôi ngọc bội trong tay.

Khi ta đưa nửa mảnh ngọc bội còn lại cho Ôn Hành, hắn cẩn thận nhận lấy, như thể đang nâng trong tay trân bảo. Nhìn ra được hắn vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cất vào hộp gấm, đặt dưới gối đầu, mỗi đêm đều gối lên ngủ.

Từ đêm tân hôn, chúng ta đã ngủ chung một giường, nhưng Ôn Hành chỉ ôm ta vào lòng mỗi đêm, chưa từng vượt quá giới hạn.

Như vậy cũng tốt, ta vẫn chưa quen với thân phận Ôn phu nhân này, chỉ cảm thấy bản thân vẫn là Lâm Tiều Tiều của ngày trước.


Những ngày sau đó, ta và Ôn Hành sống vô cùng bình lặng.

Mỗi ngày, hắn đều dậy từ giờ Thìn, còn ta thích ngủ nướng, mãi đến giờ Tỵ mới chịu rời giường.

Lúc đó hắn đã sớm ở Vấn Dược Đường khám bệnh cho người ta. Nếu hôm nào có người mời hắn vào phủ xem bệnh mà không kịp về, hắn cũng sẽ sai tiểu tư của Vấn Dược Đường báo tin trước với ta.

Mỗi khi về, hắn đều mang theo ít quà ăn vặt ta thích hoặc mấy món đồ lạ mắt mà hắn tình cờ trông thấy trong ngày. Ta rất vui, ngày nào cũng mong hắn về sớm.

Những lúc rảnh rỗi, hai chúng ta lại cùng ngồi đọc sách trong sân. Ta ngồi trên xích đu cạnh bàn đá, vừa ăn táo vừa lật xem thoại bản, còn hắn thì mỉm cười ngồi trên ghế đá bên cạnh, đọc sách y thuật cổ. Thỉnh thoảng, hắn sẽ ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Trong sân còn có một khoảng đất trống mà hắn vây lại làm dược điền, chuyên trồng một số dược liệu quý hiếm mà hắn kiếm được.

Ta không phân biệt nổi đâu là cỏ đâu là thuốc, thế nên mỗi khi hắn cuốc đất nhổ cỏ, ta chỉ ngồi xổm bên cạnh, nhặt lấy những ngọn cỏ hắn nhổ ra, gấp thành châu chấu hoặc dế cỏ tặng hắn. Mỗi lần như vậy, hắn đều cẩn thận cất vào trong tay áo, sau đó nắm tay ta, cùng nhau về dùng bữa.

Ta cảm thấy làm Ôn phu nhân cũng không tệ lắm, có chút hương vị phu thê hòa hợp, đồng cam cộng khổ, tương kính như tân trong thoại bản.


Hôm nay, vì cảm thấy buồn chán, ta cùng Lộng Xảo ra ngoài đi dạo một vòng, vòng tới vòng lui lại đi ngang qua Vấn Dược Đường.

Trước kia dù ta và Ôn Hành thường xuyên qua lại, ta cũng hiếm khi tới Vấn Dược Đường, chỉ cảm thấy một y quán nhỏ thì có gì đáng xem đâu. Nhưng hôm nay lại thấy hứng thú, muốn vào xem thử, tiện thể ngó qua dáng vẻ của hắn lúc khám bệnh.

Vừa bước vào cửa, tiểu nhị trong tiệm đã tươi cười đón chào.

"Thì ra là phu nhân, không biết có gì cần dặn dò?"

Ta đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Ôn Hành, bèn hỏi: "A Hành có trong đó không?"

"Ôn đại phu đang khám bệnh trong phòng trong, phu nhân, xin mời đi theo tiểu nhân."

Tiểu nhị dẫn ta tới cửa phòng khám bệnh rồi mỉm cười lui xuống. Từ bên trong, ta lờ mờ nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng của Ôn Hành:

"Ôn mỗ đã có gia thất, nay thân thể tiểu thư không có gì đáng ngại, xin mời tự rời đi."

Ta đứng ngoài nghe mà tò mò không thôi, không ngờ Ôn Hành cũng có lúc lạnh lùng như vậy. Đang định đẩy cửa nhìn thử, chợt thấy cửa bị mở mạnh từ bên trong, một cô nương che mặt khóc lóc chạy vụt qua người ta, để lại một làn hương thoảng qua.

Ta đứng ở cửa, sững sờ nhìn theo bóng nàng ta, rồi lặng lẽ thu tay lại, bước vào trong. Chỉ thấy Ôn Hành đang ngồi ngay ngắn sau bàn, cầm bút viết gì đó, hàng mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, trông như có chút không vui.

"A Hành."

Ta khẽ gọi tên hắn. Hắn giật mình ngẩng lên, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức hóa thành kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đặt bút xuống, đứng dậy bước nhanh đến bên ta, giọng nói vừa vui vẻ vừa dịu dàng: "Tiều Tiều hôm nay sao lại tới tìm ta, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là ta với Lộng Xảo thấy ở nhà chán quá, ra ngoài đi dạo, tiện thể ghé qua xem huynh, chờ huynh về cùng." Ta dừng một chút, cười tủm tỉm chớp mắt nhìn hắn: "Còn chuyện vừa rồi… vị tiểu thư kia là ai thế?"

Mặt Ôn Hành lập tức đỏ bừng, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng loạn, vội vàng nắm lấy tay ta, khẩn trương giải thích: "Vị tiểu thư đó đến khám bệnh, ta với nàng ta chỉ gặp nhau vài lần, vô cùng trong sạch, Tiều Tiều đừng hiểu lầm."

Lời vừa dứt, hắn liền vội quay đầu nhìn ta, ánh mắt kiên định, giọng điệu chân thành, dáng vẻ ngay ngắn nói tiếp: “Nhưng ta đã nghiêm túc cự tuyệt, còn nói với nàng ta rằng trong nhà đã có hiền thê, bảo nàng ta đừng đến nữa.”

Ta cười híp mắt gật đầu, vô cùng hài lòng, nhưng ngoài miệng lại trêu chọc: “A Hành làm vậy chẳng phải khiến tiểu cô nương yểu điệu ấy đau lòng? Thật tội lỗi.”

Nói rồi, ta nhón bước tiến lên một chút, vươn tay vòng qua cổ hắn, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi hắn.

Toàn thân Ôn Hành lập tức cứng đờ, đôi mắt vô thức trợn to, trong ánh mắt dấy lên sóng lớn ngập trời.

Khi ta vừa định buông ra, hắn bỗng siết lấy eo ta, một tay khác nâng ra sau gáy, nhắm mắt đè môi xuống, mang theo chút run rẩy khó lòng kiềm chế.

Tỉnh táo như ta chưa từng có va chạm thân mật nào với hắn thế này, nhất thời trợn tròn mắt nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, quên cả phản ứng.

Cảm nhận được bờ môi hắn quấn lấy môi ta, đầu lưỡi nóng rực nhân lúc ta sững sờ mà trượt vào, quấn quýt dây dưa lấy đầu lưỡi ta, hơi thở nặng nề phả trên mặt, ngứa ngáy đến tận tim.

Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, ta không tự chủ được mà chìm đắm, từ từ nhắm mắt lại, chân có chút nhũn ra, vô lực mà dựa vào hắn, dùng lưỡi đáp lại hắn.

Hắn siết chặt lấy eo ta, nụ hôn nóng bỏng và bá đạo kéo dài thật lâu mới dần dịu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt trên môi ta, thỉnh thoảng đầu lưỡi khẽ lm từng chút, mãi đến khi chậm rãi ngừng lại, ôm ta vào lòng.

Đầu hắn tựa lên tai ta, hơi thở gấp gáp, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Toàn thân ta mềm nhũn, không còn sức đẩy hắn ra, nhưng vẫn tinh tế nhận ra sự biến hóa mơ hồ bên dưới lớp trường bào rộng rãi kia. Cuối cùng mặt ta hiếm khi đỏ bừng, vội vã vùi đầu vào cổ hắn, không dám ngẩng lên...

Cái gì chứ, xấu hổ chết mất...

Một lúc lâu sau, dường như đã trấn tĩnh lại, hắn mới cúi đầu buông ta ra, nhưng vành tai lộ ra bên tóc mai vẫn đỏ rực. Ta chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng mềm nhũn hẳn.

Hắn nắm lấy tay ta, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh nhìn ôn nhu mà lưu luyến, giọng nói trầm ấm: “Chúng ta về nhà thôi, Tiều Tiều.”

Ta khẽ đáp: “Ừm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play