Chương 07A

Ông lão lại một lần nữa nhắc đến những góc khuất và đường cong đó, chỉ ra một số phương trình và ký hiệu vô cùng chi tiết nhưng rối mắt khó hiểu, thậm chí có một số chú thích kèm theo còn chẳng dịch rõ nghĩa là gì.

Chúng trông giống như những nghiên cứu hão huyền mà tác giả cố tình thêm vào, để tăng tính thuyết phục cho tiểu thuyết này thêm phần nghiêm túc, nhưng thứ này đối với Lâm Cảnh thì không có hiệu quả gì. 

Anh ta có thể dễ dàng nhận ra rằng chúng xuất hiện thực ra là do một loại ác ý rõ ràng – Dùng để thu hút sự chú ý của một số đối tượng nhất định.

Quả nhiên ở trang tiếp theo, Lâm Cảnh thấy một tờ ghi chú được kẹp trong sách, trên tờ ghi chú đó, các phương trình, ký hiệu và đường cong được nhắc đến trong tiểu thuyết đều được liệt kê ra, một số chỗ còn được ghi đậm và đánh dấu tỉ mỉ.

Có người đã bỏ công nghiên cứu thứ này rất kỹ lưỡng.

Lâm Cảnh miễn cưỡng liên hệ tờ giấy này với những con chuột kỳ dị xuất hiện trong trường học, bởi vì sinh viên trong mắt anh ta lẽ ra đều nên giống như Từ Đinh Đinh.

Đó là những cô cậu học trò đơn thuần, thân thiện và nhiệt tình với cuộc sống học tập, họ không nên vì một số mục đích khác thường mà nghiên cứu những thứ dị đoan nguy hiểm đó.

Đồng thời, Lâm Cảnh cũng cảm thấy tức giận vì bị ai đó dắt mũi, bất kể là những đốm sáng nhắc nhở anh ta, hay những cuốn sách cố tình xuất hiện trước mặt mình bây giờ, đều là chuyện cố tình sắp xếp.

Anh ta cảm thấy mình đang bị trêu đùa ác ý thâm độc.

[Tốt nhất là đừng để tôi bắt được kẻ nào đang giở trò.]

Lâm Cảnh vừa chửi thầm trong lòng, vừa gấp tờ ghi chú lại mấy lần rồi nhét vào tay áo.

Do bản tính nảy sinh một loại phản ứng đối nghịch không thể giải thích, Lâm Cảnh đóng cuốn sách đó lại, đổi ngay sang một cuốn tiểu thuyết tình yêu khác.

Cuốn tiểu thuyết tình yêu này được dịch tốt hơn nhiều, văn phong cũng rất nhẹ nhàng vui vẻ, Lâm Cảnh đọc vài chương đã bị cuốn hút lúc nào không hay.

Có thứ để giết thời gian thì thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, khi Từ Đinh Đinh đến nhắc nhở anh ta đã hết giờ, Lâm Cảnh thậm chí còn có chút chưa đã thèm.

“Anh Lâm, đã xong rồi!!”

Trên mặt Từ Đinh Đinh vẫn còn vẻ phấn khích sau khi sáng tác hăng say, cô nói với Lâm Cảnh: “Để em hoàn thiện một chút rồi cho anh xem, em có dự cảm bức tranh này sẽ đoạt giải! Sau này anh có thể nhìn thấy nó ở triển lãm tranh đấy!”

Lâm Cảnh nắm chặt cuốn sách trong tay, cười nói: “Tôi rất mong chờ.”

Sau đó anh ta như nhớ ra điều gì, liền hỏi Từ Đinh Đinh: “À phải rồi, mấy cuốn sách này em mượn ở đâu vậy? Tôi vẫn chưa đọc xong, muốn tìm chủ nhân của chúng hỏi xem có thể cho tôi mượn trước được không.”

“Sách à? À, anh nói mấy cuốn này... Mấy cuốn này luôn ở trong phòng tự học bên cạnh, chủ nhân của sách à? Để em nghĩ xem...”

“Là đàn anh Doãn Minh Chiếu.”

Vương Mật bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Là đàn anh học năm tư, thầy giáo hướng dẫn là Triệu Lợi Đạt, anh ấy thích vẽ đề tài dân gian phong tục ma quái, năm đó từng đoạt giải XX, là một sinh viên rất giỏi.”

Trên mặt Từ Đinh Đinh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Có phải là người vốn rất có tiền đồ, nhưng đột nhiên lại không vẽ được nữa, chỉ biết vẽ bừa đường cong và góc cạnh đó không?”

“Chính là anh ấy.”

“Vậy thì hơi khó rồi.”

"Sao vậy?" Lâm Cảnh hỏi.

Từ Đinh Đinh suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Cảnh: “Hay là anh Lâm cứ mang sách về đọc trước đi, đọc xong rồi trả lại cũng được, chủ nhân của chúng bây giờ... Ừm... Hình như là đang bị bệnh.”

Lâm Cảnh không hỏi thêm, anh nói theo lời Từ Đinh Đinh: “Được, muộn nhất là ngày kia tôi sẽ trả sách cho em.”

Không ai biết vì sao, sinh viên Doãn Minh Chiếu từ một họa sĩ thiên tài có chút danh tiếng đột nhiên lại sa đọa thành một kẻ điên cuồng, đầu óc rối loạn hoang tưởng chỉ biết vẽ bậy.

Trường học có vô số tin đồn về người này, có người nói hắn ta bị thất tình, không chấp nhận được việc bị vứt bỏ nên phát điên.

Cũng có người nói gia đình hắn ta có tiền sử bệnh tâm thần di truyền, phòng tư vấn tâm lý của trường cũng có hồ sơ khám bệnh của Doãn Minh Chiếu.

 Tuy nhiên trên thực tế, chuyện gì đã xảy ra với hắn ta chỉ có chính hắn ta biết.

Ba giờ sáng, Doãn Minh Chiếu lại một lần nữa tỉnh dậy từ những giấc mơ phập phù ngắn vụn.

Hắn trừng mắt nhìn trần nhà, trong ánh mắt dường như vẫn còn màu tím hoa lan tử la chưa tan đi. 

Vỏ não Doãn Minh Chiếu vẫn còn lưu lại nỗi sợ hãi về những con quái vật nhỏ kia, da thịt cánh tay hắn vẫn còn cảm giác bị chiếc mũi dài của chúng hít hà – Hắn ta có thể chắc chắn mình đã bị truy đuổi trong mơ.

Khi tất cả cảm giác sợ hãi và kinh hoàng tan biến, Doãn Minh Chiếu mới ngồi dậy khỏi giường ký túc xá, co rúm người bò xuống thang giường, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống sàn.

Ký túc xá này là kiểu giường ngủ tầng trên, bàn học ở phía dưới, hắn gần như phát cuồng lật tung đống giấy dày cộp trên bàn dưới giường, trên giấy toàn là các ký hiệu toán học, phương trình và đường cong, góc cạnh.

Những thứ đó nhiều đến mức cứ như thể chuyên ngành học của Doãn Minh Chiếu phải là toán học chứ không phải là hội họa vậy.

Hắn vừa lật vừa lẩm bẩm: “Mình phải tính ra cái điểm đó, tìm ra một lối đi thì mình mới có thể thoát khỏi chúng.”

Tiếng động lớn của hắn đánh thức những bạn cùng phòng khác, người đàn ông nằm đối diện hắn ngồi dậy hỏi: “Doãn Minh Chiếu, nửa đêm rồi cậu không ngủ mà làm gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play