Chương 06B

Khi anh bước ra, mọi người chờ bên ngoài đều cảm thấy mắt mình như bị thứ gì đó chọc mù giây lát, sau đó đầu óc như bị treo cứng một lát nữa vì đột ngột tiếp nhận một thông tin không thể xử lý, nhưng rất nhanh cả đám ẩm IC não nghệ thuật này lại hoạt động bình thường ngay.

Khoảng thời gian đó rất ngắn ngủi, không ai phát hiện ra sự bất thường vừa rồi, họ chỉ cảm thấy mình vừa được chiêm ngưỡng chàng thơ hoàn mỹ nhất trong tâm trí!

Lâm Cảnh vẫn đang loay hoay với lớp áo sa siêu mỏng bên ngoài quần áo, không nhận được phản hồi, anh ta nghi hoặc rồi ngẩng đầu nhìn họ.

Từ Đinh Đinh há hốc miệng, phát ra tiếng thở dốc khó khăn cùng lời nói khẽ đầy tự hào.

“Ánh mắt mình sáng trưng, con mắt mình thật quá tinh tường mà!”

Cô nhóc phấn khích đến đỏ mặt, “Áo sa thì anh không cần cài vào, cứ như vậy là đẹp rồi, anh Lâm mặc không cần chỉnh tề, tùy ý khoác hờ trên người anh mới là trạng thái hoàn mỹ nhất!”

Những người khác cũng gật đầu theo: “Đẹp lắm, đẹp lắm, chúng ta bắt đầu thôi! Tớ không thể chờ được nữa!”

Họ dẫn Lâm Cảnh đến phòng vẽ đã được chuẩn bị trước, bên trong đã được trang trí đơn giản, một chiếc bàn gỗ nâu bóng loáng cùng một chiếc ghế có tay vịn mềm mại, chiếc ghế rất rộng, anh ta nửa nằm nửa ngồi hay vặn vẹo vắt chân tay thế nào cũng được.

Từ Đinh Đinh ấn người mẫu hoàn mỹ ngồi xuống ghế, rồi hỏi anh là: “Anh Lâm ời, nếu yêu cầu anh giữ một tư thế trong thời gian dài, anh sẽ chọn làm gì?”

Lâm Cảnh nghĩ ngợi rồi trả lời: “Đi ngủ?”

“Không được đi ngủ, còn gì nữa không?”

Lâm Cảnh ngập ngừng nói: “Nghịch điện thoại? Đọc sách?”

"Đọc sách! Đọc sách được." 

Từ Đinh Đinh vỗ tay và ngay lập tức nói vài câu với người phía sau, rồi lát là có người mang một chồng sách vào.

Sách được đặt hết lên bàn, Lâm Cảnh tùy ý chọn vài quyển, lấy ra hai cuốn tiểu thuyết và một cuốn tập tranh, “Mấy cuốn này được rồi.”

“Được.”

“Chúng em mong anh cố gắng giữ một tư thế nhé, làm ơn!”

“OK.”

Sau khi xác định xong, Lâm Cảnh tìm một tư thế thoải mái nửa tựa vào ghế, cố gắng giữ cho cơ thể không di chuyển, chỉ dùng ngón tay lật sách trên bàn.

Cuốn đầu tiên anh ta mở ra là tập tranh, Lâm Cảnh chỉ có thể thưởng thức các bức tranh phong cảnh, chân dung và tranh tả thực thông thường, những loại tranh mang tính nghệ thuật trừu tượng siêu thực không nằm trong phạm vi thưởng thức của anh ta, nên người mẫu nam lật tập tranh rất nhanh.

Hai cuốn tiểu thuyết còn lại, một cuốn kể về tinh thần hiệp sĩ phương Tây và tình yêu vĩ đại giữa hiệp sĩ và công chúa, cuốn còn lại là thể loại kỳ ảo phương Tây, kể về những cuộc phiêu lưu bí ẩn đan xen thế giới phép thuật thần kỳ.

Lâm Cảnh không hứng thú với tình yêu, nên mở cuốn tiểu thuyết kỳ ảo phương Tây ra đọc. 

Câu chuyện bắt đầu với một thiếu niên gầy yếu bị bắt nạt, sau khi đọc hai chương đầu, Lâm Cảnh gần như đoán được tình tiết tiếp theo, có được bàn tay vàng, phản công, thăng cấp đánh quái... Hầu hết các nhân vật chính trong tiểu thuyết đều trưởng thành như vậy.

Vì tiểu thuyết được dịch từ tiếng nước ngoài, trình độ của người dịch lại quá tệ, thường xuyên xuất hiện những câu dịch hài nhảm khiến cho Lâm Cảnh đọc rất khó chịu, cho đến khi nhân vật chính gặp phải một nữ phù thủy độc ác trong chuyến thám hiểm, anh ta mới thấy hứng thú.

Anh nhớ lại thông tin mà những đốm sáng trắng kia truyền đến, những sinh vật xấu xí giống như chuột kia được gọi là "thú cưng của phù thủy".

À, phù thủy.

Lâm Cảnh không nghĩ rằng trên đời lại có sự trùng hợp như vậy.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết đang điều tra vụ trẻ em mất tích ở một thị trấn nhỏ gần đó, trong quá trình tìm kiếm manh mối, vô tình xâm nhập vào một buổi tế lễ của phù thủy. 

Cuốn sách miêu tả chi tiết khung cảnh quái dị, cách săn giết trẻ con, quá trình tế lễ đáng sợ và kể lại sự kinh hãi tột độ mà nhân vật chính đã trải qua.

Nhân vật chính nhờ hào quang nhân vật chính mà thoát khỏi buổi lễ của phù thủy, nhưng từ đó cậu ta bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ. 

Trong mơ của nhân vật chính, những đốm sáng màu tím mờ ảo xuất hiện trong phòng ngủ vào ban đêm, cùng với những hang chuột đột ngột xuất hiện ở góc tường đen kịt.

Cậu ta bị dày vò khốn khổ, vì phát hiện ra những con chuột lớn đều có khuôn mặt con người nhỏ bé đáng sợ, chúng cố gắng gặm nhấm trái tim nhân vật chính... 

Nhân vật chính vội vã tìm đến những người lớn tuổi sống trong thị trấn để nhờ giúp đỡ.

Lão nhân nói với cậu ta rằng: 

“Phù thủy đều tà ác xứng đáng bị ghét bỏ, đáng bị phán xét tra tấn và bị giết chết. Tên của bọn họ được viết trên cuốn sách cấm kỵ, sau đó nhận được một bí danh khác…”

“Chúng ta đã bắt giữ Mandela Lily, dùng lửa và điện tra tấn cô ta, khiến cô ta từ thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp trở thành bà già xấu xí, già nua và tàn tạ, nhưng cô ta vẫn không chết.”

“Cô ta trốn thoát, dựa vào một số đường cong và góc cạnh trong bóng tối. Một ả phù thủy có thể xuyên qua thời không.”

“Giống như chúng ta gấp một mặt phẳng lại, có thể trực tiếp nhảy từ một điểm trên đường thẳng đến một điểm khác. Nếu chúng ta gấp lại không gian ba chiều, chúng ta cũng có thể thực hiện nhảy thời không…”

“Trong thực tế, những điểm gấp, góc cong và con đường đó thực sự tồn tại... Để thoát khỏi phù thủy, con phải tìm ra những điểm đặc biệt đó, con trai ta.”

"Chúc con may mắn, chàng trai trẻ tuổi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play