Chương 06A
Lâm Cảnh phải dùng hết sức lực mới nuốt ngược lại được những lời thô tục suýt phọt ra khỏi miệng.
Những đốm sáng trắng khó hiểu này sao cứ muốn nhét mọi thứ vào miệng anh ta vậy?
Lâm Cảnh cũng rất kén chọn đấy nhé!
Tất cả những thứ anh ta từng ăn qua ít nhất phải có hình dáng tàm tạm chấp nhận được chứ?
Nhìn con cá đầu bẹp đuôi bạc kia đi, ngay cả khi không thấy cái đầu gớm ghiếc của nó, phần thân vây cũng có thể tính là xinh đẹp được mà?
Lâm Cảnh chậm rãi thở ra quay phắt đầu đi, cái ghi chú rách nát này thật sự khiến anh ta bực mình mà.
“Anh Lâm ời, đây là nhà ăn của trường chúng em. Lát nữa tan học, bọn em mời anh ăn cơm nhé, anh muốn gọi gì cũng được... Ối giời ơi, sao Vương Mật lại ở đây? Đi mau, đi mau!”
Lâm Cảnh còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy giọng nói của Đinh Đinh bên cạnh mình đột nhiên thay đổi, rồi anh cảm thấy cánh tay phải mình bị túm mạnh, cả người bị kéo đi nhanh.
Sau đó, những người khác bên cạnh anh ta cũng tỏ thái độ như gặp đối thủ ác liệt, nhanh chóng di chuyển theo họ.
“Từ từ, từ từ đã... Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bọn họ chạy như vậy, ngược lại khiến Vương Mật đang đi đến gần ngơ ngác cả ra.
Vốn dĩ cô chỉ định hỏi họ đi đâu mà đông người như vậy, nhưng giờ thì cô nàng nhất định phải biết rõ chuyện gì mới được.
Thế là hai nhóm người bắt đầu màn rượt đuổi như Tom và Jerry, chạy gần hai phút sau họ mới bị Vương Mật phi vọt lên chặn lại.
Lâm Cảnh ngơ ngác nhìn cô gái có gương mặt đầy đặn như trái táo chặn trước bọn họ.
“Từ Đinh Đinh, cậu chạy đi đâu như điên thế?”
Cô gái có tính cách đanh đá, trực tiếp hỏi Từ Đinh Đinh.
Từ Đinh Đinh chắn Lâm Cảnh sau lưng, nói: “Không có gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu.”
Vương Mật rõ ràng không tin, cô nàng nhìn quanh một lượt cuối cùng dừng mắt trên người Lâm Cảnh, rồi cẩn thận nhìn anh ta một lúc, cô gái đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
“Cậu tìm đâu ra người này vậy? Thân hình trông cũng được đấy chứ, cho bọn tớ mượn vẽ hai ngày nhé?”
“Cậu mơ đi, đây là người mẫu tớ tìm được!”
Vương Mật tiến vài bước về phía họ, định vòng ra sau lưng xem Lâm Cảnh, nhưng Từ Đinh Đinh nhất quyết không cho, hai người lại bắt đầu "giao đấu võ mèo" trước mặt Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh: “?”
“Họ đang làm gì vậy?”
Cậu bạn đưa nước cho anh ta cười giải thích: “Vương Mật cũng là bạn học của chúng em. Lần trước cô ấy thi thố tranh giải với Đinh Đinh nhưng thua cuộc, từ đó hai người không ưa nhau.”
Vương Mật ôm eo Từ Đinh Đinh, lớn tiếng kêu lên: “Từ Đinh Đinh, cậu sao nhỏ mọn thế! Cho bọn tớ mượn người mẫu để vẽ thì sao chứ?!”
Từ Đinh Đinh tức muốn hộc máu, cào lại cô bạn: “Anh Lâm một giờ làm mẫu vẽ có giá 600 tệ, là bọn tớ góp tiền chung đấy!”
“Tiền có vấn đề gì chứ, tớ cũng trả được mà, tớ trả nhiều hơn cũng được.”
Nghe vậy, Từ Đinh Đinh im lặng ngay, hỏi lại: “Thật không?”
“Thật.”
Từ Đinh Đinh thu vuốt mèo cào người lại, Vương Mật cũng buông eo cô bạn ra, hai người như chưa có chuyện gì xảy ra cùng nhau trở về đội ngũ bên mình.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Lâm Cảnh chỉ muốn nói: “Sinh viên bây giờ thái độ linh hoạt giống kẹo cao su ghê ha...”
Rất nhanh, đoàn người rồng rắn kéo nhau đến phòng vẽ.
Trước khi bắt đầu vẽ, Từ Đinh Đinh lấy ra một túi lớn đồ đưa cho Lâm Cảnh, rồi dẫn anh đến nhà vệ sinh nam.
“Anh Lâm ời, tuy hôm nay anh đã trang điểm rất đẹp rồi, nhưng bọn em muốn hoàn hảo hơn nữa, làm ơn!”
Cô nhóc chắp hai tay trước ngực năn nỉ, nhìn Lâm Cảnh với vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Những người khác cũng cùng nhau nhìn anh với vẻ mặt đáng thương y xì như thế, rào rào nói: “Làm ơn đi anh Lâm ơi!”
Lâm Cảnh rất muốn nói, các cậu chính là Thần Tài của tôi, có yêu cầu gì cứ nói không cần phải vậy, nhưng lời nói đến khoang miệng rồi anh lại nuốt xuống cổ.
Anh ta chỉ có thể im lặng cầm đồ vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài, nhìn bóng lưng thanh niên, Từ Đinh Đinh còn cảm thán với bạn học: “Anh Lâm tính tình tốt thật.”
Bạn học của cô cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Vào nhà vệ sinh, Lâm Cảnh chọn một gian trống trong cùng rồi nhìn đống đồ trong túi mà ngơ ngác.
Túi đồ bao gồm toàn bộ quần áo trừ quần lót, ngay cả yêu cầu không lộ mặt của Lâm Cảnh cũng được cân nhắc, họ còn chuẩn bị cho anh ta một chiếc mặt nạ bảo hộ tinh xảo.
Anh ta cầm áo lên sờ qua, chất vải mềm nhẹ cảm xúc không tệ, chắc không phải hàng rẻ tiền.
“Cũng chu đáo đấy chứ.”
Lâm Cảnh cảm thán một câu rồi bắt đầu thay quần áo.
Bộ quần áo họ chuẩn bị là kiểu cách tân trang phục truyền thống Trung Hoa, sử dụng loại vải lụa xanh biển bóng loáng có hoa văn chìm hình gợn sóng, cổ áo cũng rất cao, cài nút lại sẽ che kín cổ anh.
Lâm Cảnh có chút ngạc nhiên trước sự cẩn thận của họ, trước đó họ nói chỉ cần anh ta lộ một chút da thịt, không ngờ họ thực sự làm được.
Ngoài quần áo, còn có một ít trang sức, một chuỗi dây kết từ những mẩu ngọc bích nhỏ, cùng bộ khuyên tai đá quý đồng bộ với dây chuyền, có thể đeo trực tiếp vào tai.
Bên cạnh những thứ trang phục đó, anh nhìn kĩ chiếc mặt nạ bảo hộ được chế tác vô cùng tinh xảo trên tay mình.
Chiếc mặt nạ này không giống như khẩu trang thông thường mà Lâm Cảnh đang đeo, mà sử dụng loại vải dệt màu đen óng ánh có độ rủ, được thêu hoa văn màu vàng kim tại vị trí che miệng, tạo cảm giác hoa lệ. Ngay cả dây đeo tai cũng được cải tiến, thay bằng một loại trang sức kim loại đặc biệt.
Vì tiền công, Lâm Cảnh vô cùng chuyên nghiệp mà mặc rồi đeo hết cả đạo cụ lên người.
Đến cuối cùng, anh thực sự không biết cách mặc chiếc áo khoác sa mỏng tang cuối cùng như thế nào, nên chỉ khoác hờ rồi đi ra ngoài.
“Cái lớp áo sa mỏng ngoài cùng này mặc như thế này phải không?”