Chương 1A
Lúc Lâm Cảnh bị Quách Minh gọi ra khỏi gian bếp của quán ăn khuya Tinh Tinh, khi đó bên ngoài trời đang mưa to.
Cơn mưa xối xả này đến đột ngột tới khó tin, những hạt mưa nặng trĩu nện lộp độp xuống mái lều tạm bợ được làm bằng nhựa trong suốt, chỉ một lát sau trên mái lều đã có những chỗ trũng đọng đầy nước mưa, dưới ánh sáng hắt đến khiến giọt nước như lấp lánh trên màng nhựa.
Một vài người đi đường không kịp trú mưa vội vã chui vào, tụm năm tụm ba nhìn thời tiết bên ngoài, họ thoải mái trò chuyện và cười đùa.
Cơn mưa này đến rất bất thường, giống như sự xuất hiện đột ngột của Quách Minh vậy.
Cuối cùng thì, dù Lâm Cảnh đã nghĩ đến vô số khả năng kì quặc trên đời, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể được thừa kế một phần di sản của người khác.
“Chào anh Lâm, tôi là luật sư được ủy thác bởi chú của anh, ông Chu Phương Minh. Ông ấy đã qua đời vào tháng trước và để lại một phần di sản cho anh dưới hình thức tài sản thừa kế.”
Quách Minh đặt bản sao di chúc của Chu Phương Minh lên bàn, tay hắn đẩy giấy tờ liên quan về phía Lâm Cảnh, sau đó quan sát người đàn ông kỳ lạ trước mặt.
Không, có lẽ đây vẫn chỉ là một chàng trai.
Là một luật sư có nhiều năm kinh nghiệm, Quách Minh đã gặp không ít người kỳ lạ, nhưng chưa từng thấy ai đặc biệt như người này vậy.
Chàng trai trước mặt đeo một chiếc khẩu trang màu trắng hơi ố vàng, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, chỉ thỉnh thoảng khi có gió thổi qua, mới có thể nhìn thấy đôi mắt dường như phát ra ánh sáng tuyệt đẹp.
Lâm Cảnh chắc chắn rất hấp dẫn nhưng không hiểu vì sao, Quách Minh có chút sợ hãi khi đối diện với anh ta.
Nỗi sợ hãi này nảy sinh mà không có căn cứ, giống như nỗi sợ của con người khi đứng trước bóng tối vậy, dường như nó đã tồn tại sẵn trong bản năng rồi.
Vì vậy, hắn giống như một con vật nhỏ biết tránh né nguy hiểm tiềm tàng, Quách Minh theo phản xạ có điều kiện mà tránh mặt anh ta, liếc nhìn xuống quan sát ngoại hình chàng trai này.
Anh ta mặc một chiếc áo đầu bếp màu trắng dính vài vệt nước, dáng người không giống như một người đàn ông trưởng thành cường tráng, đầy đặn và rắn chắc.
Lâm Cảnh cao gầy lại có phần mảnh khảnh, đây cũng là lý do quan trọng khiến Quách Minh đoán rằng anh ta vẫn chỉ là một chàng trai.
Lâm Cảnh đã sớm nhận ra người đối diện đang đánh giá mình, ánh mắt tò mò không hề có tính công kích của vị luật sư này không khiến anh hứng thú bằng bản di chúc trước mặt.
Anh ta cẩn thận đọc nội dung trên di chúc, thấy ghi rõ ràng tên tuổi, địa chỉ và số căn cước của mình.
Trong đó mô tả chi tiết tài sản được thừa kế, bao gồm một căn nhà và toàn bộ vật dụng trong nhà, một thẻ ngân hàng có số đuôi 8203 cùng số tiền tiết kiệm trong đó.
Trong bản di chúc không có bất kỳ nội dung nào mơ hồ, mọi điểm ghi chép rất chính xác và rõ ràng.
Chỉ có điều với người lập di chúc này, Lâm Cảnh hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Đây là ai vậy?”
Anh ta đặt tờ giấy xuống, hỏi người đàn ông có phần thẫn thờ trước mặt.
"À! Ờ... Cái gì?" Quách Minh như vừa tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn người đối diện.
Lâm Cảnh chỉ ngón tay vào ba chữ Chu Phương Minh trên tờ giấy, hỏi lại: “Đây là ai?”
“Ồ, à ừ, đây là ông Chu Phương Minh - người ủy thác của tôi, cũng là chú họ của anh, theo quan hệ họ hàng thì ông ấy là con của chị gái bà ngoại anh...”
Quách Minh định tìm một cách xưng hô cụ thể để giải thích mối quan hệ giữa họ, nhưng phát hiện hắn không thể giải thích nổi mối quan hệ họ hàng phức tạp này với Lâm Cảnh, nên hắn đành bỏ cuộc.
Lâm Cảnh im lặng nhìn hắn ta một lúc, rồi nói: “Tôi không quen người đàn ông này.”
Dáng vẻ không chuyên nghiệp vừa rồi dường như chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ ngoài ý muốn, Quách Minh giờ đã khôi phục lại phong thái của một luật sư chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm.
Hắn ta nhanh chóng lấy ra hai tấm ảnh từ chiếc cặp mang theo, đưa qua cho Lâm Cảnh.
“Tuy khó tin, nhưng hai người từng gặp nhau khi còn nhỏ, thậm chí còn sống chung một thời gian.”
Lâm Cảnh cầm ảnh lên xem, một tấm là ảnh chụp chung nhiều người và tấm còn lại là ảnh một người đàn ông đang bế một đứa trẻ.
Trong tấm ảnh chụp chung có rất nhiều người kia bởi vì quá đông đúc và thời gian đã để lại dấu vết rõ rệt, nên hầu hết các gương mặt người trên nước ảnh đều rất mờ nhòe không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể phân biệt được những bóng đen xếp hàng cạnh nhau.
Nhưng kỳ lạ thay, Lâm Cảnh vẫn nhận ra mẹ mình ngay lập tức, mẹ anh lúc đó còn trẻ, đứng ở hàng thứ hai trong đám đông, bế một đứa trẻ tròn trịa đáng yêu, hẳn đứa trẻ đó chính là anh.
Đứa trẻ đó rất đặc biệt, cả bức ảnh đều mang gam màu tối tăm xám xịt, sắc màu cam bẩn lẫn lộn màu nâu đen chiếm ưu thế, chỉ có làn da đứa trẻ vẫn giữ màu trắng nõn nà còn rõ ràng, trông như sữa đông mềm mịn mượt mà.
Lâm Cảnh nhìn đôi mắt đen nhỏ xíu của đứa trẻ, như chính bản thân mình đang đối diện với anh ta trong quá khứ, đây hẳn là một cảm giác rất diệu kỳ, anh ta không thể diễn tả được ra sao.
Người bình thường có lẽ sẽ sợ hãi trước cảm giác này nhưng Lâm Cảnh thì không, anh chỉ đưa ngón tay ra chấm lên chính mình, như thể tùy tiện đè lên một con cá đang bơi lội hoạt bát.
“Xin hãy nhìn vào đây.”
Quách Minh vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Đứa trẻ này là anh Lâm phải không? Bức ảnh này là do ông Chu giữ lại, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó đấy.”
Lâm Cảnh nghe lời hắn ta, nhìn tấm ảnh chụp riêng.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường đang ôm một đứa trẻ đứng dưới gốc cây, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, cả hai đều không có biểu cảm gì.
Chỉ có một con lừa đứng dưới gốc cây đang nhe răng, như thêm một chút vui vẻ cho bức ảnh.
Không biết tấm ảnh chụp riêng này đã từng bị vứt ở đâu, bề mặt sờ vào thấy ẩm ướt, hình ảnh từng rõ ràng cũng đã tối đen, đặc biệt là người đàn ông trong ảnh, trừ khuôn mặt ra, phần thân thể giống như bị quét mờ thành một khối đen.
“Anh Lâm, người đàn ông ôm anh chính là ông Chu Phương Minh... Ông ấy ở đây.”