Chương 1B

Quách Minh lại chỉ vào góc trên bên trái của bức ảnh chụp chung lớn, ra hiệu cho Lâm Cảnh nhìn sang.

Lâm Cảnh quả nhiên tìm thấy bóng dáng mờ ảo của Chu Phương Minh ở góc bên trái.

“Trông hai người rất thân thiết khi còn nhỏ...”

"Dù vậy, tại sao lại là tôi?" 

Anh ta không tin rằng sẽ có bánh đầy nhân thơm nức từ trên giời rơi xuống đầu mình!

Quách Minh đẩy gọng kính trên mũi, bình tĩnh trả lời: “Ông Chu Phương Minh cả đời không lập gia đình, không có anh em ruột và cha mẹ đều đã qua đời, quan hệ với họ hàng và bạn bè khác cũng rất căng thẳng. Việc ông ấy chọn anh làm người thừa kế, chúng tôi đoán có lẽ là do tình cảm thời thơ ấu.”

“Nhưng...”

“Ông Chu không có khoản nợ nần nào bên ngoài hay đang vay nợ... Anh không phải gánh nợ khi thừa kế di sản.”

“Nhưng...”

“Nếu anh không muốn nhận tài sản kế thừa thì có thể quyên góp, chỉ là việc xử lý căn nhà sẽ hơi khó khăn, vì dù sao chú anh cũng qua đời trong đó...”

“Ký tên ở đâu?”

Quách Minh hài lòng thu lại những giấy tờ có chữ ký của anh, sau đó bắt tay Lâm Cảnh và nói: 

“Anh Lâm, hai ngày nữa tôi sẽ đến đón anh để đi làm thủ tục ở các cơ quan liên quan, xin hãy giữ điện thoại thông suốt để tôi tiện liên lạc.”

Lâm Cảnh không hề ngại ngần gật đầu, hôm nay chính vì điện thoại anh hết pin nên Quách Minh liên lạc anh ta không được, và hắn mới phải đích thân chạy đến gian bếp của quán ăn khuya để gặp anh trao đổi chuyện này.

Quách Minh: “Vậy tôi xin phép cáo từ, chào anh Lâm.”

Cơn mưa lớn tạnh bớt đi cùng đột ngột như lúc nó ập đến, lúc này ngoài trời mưa đã nhỏ lại, hắn ta mở một chiếc ô và vội vã rời đi sau khi chào tạm biệt Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh đợi luật sư đi rồi cũng quay người lại, đưa mắt nhìn về phía góc sau lều.

Hai nữ sinh ở bên đó phát hiện anh nhìn sang, họ lập tức luống cuống tay chân vội cất điện thoại, ngượng ngùng cười với anh: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ xóa ngay... Anh có hứng thú làm công việc bán thời gian không?”

“Tôi không hứng thú.”

“Đừng vội từ chối như vậy chứ, chúng tôi là sinh viên trường mỹ thuật bên cạnh, anh có muốn xem thẻ sinh viên của chúng tôi không? Úi, anh có biết anh rất đẹp không?”

“À, xin lỗi, tuy rằng chúng tôi chưa nhìn thấy mặt anh, nhưng cảm thấy cả người anh trông khác hẳn những người khác, giống như mấy ngôi sao giải trí trong đám đông vậy, có cái cảm giác sáng lên lấp lánh ấy…"

"Nói chung là cảm giác rất đặc biệt, chúng tôi muốn mời anh làm người mẫu vẽ tranh cho chúng tôi, giá 600 tệ một giờ anh thấy thế nào?”

Lâm Cảnh: “...”

600 tệ một giờ?!

Tim Lâm Cảnh không khỏi đập thình thịch, quả thực là gấp sáu lần tiền lương một ngày làm công của anh như bây giờ, mà nội dung công việc chỉ là làm người mẫu vẽ tranh!!!

“Có yêu cầu gì không? Ý tôi là, tôi có thể không lộ mặt được không?”

Anh có chút động lòng trước công việc bán thời gian này, lương cao đó, nếu không cần chườn mặt ra thì càng tốt.

“Được, được chứ, đương nhiên là được! Nhưng có thể sẽ cần anh lộ ra một số bộ phận cơ thể phù hợp, ví dụ như cổ, cánh tay chẳng hạn, chỉ một chút thôi, anh có thể chấp nhận không?”

Hai nữ sinh lập tức phấn khích và họ sợ Lâm Cảnh từ chối, họ dùng tay ước chừng một chút, đúng là chỉ một chút, khoảng một hai centimet.

“Không vấn đề gì.”

“Tốt, tốt, tốt! Anh trai à, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Anh có WeChat không? Liên lạc với anh như thế nào?”

Lâm Cảnh lấy điện thoại ra kết bạn WeChat với họ, tuy rằng điện thoại anh hết tiền, nhưng anh vẫn có thể dùng wifi của quán mà.

“Cố lên nhé! Anh trai là tuyệt nhất!”

Hai nữ sinh lấy được phương thức liên lạc rồi thì tay trong tay rời đi, trước khi đi, có lẽ họ cảm thấy Lâm Cảnh có lý do khó nói nào đó nên mới che mặt, còn cổ vũ anh một hồi.

Mức lương cao mà họ đưa ra khiến Lâm Cảnh rất hài lòng, anh cũng rất vui vẻ vẫy tay chào họ, đợi họ đi xa rồi mới quay người đi vào phía sau bếp quán ăn khuya.

Lúc này, phải nói một chút về công việc của Lâm Cảnh đang làm, hiện tại anh ta là người thái rau làm việc vặt cho quán ăn khuya Tinh Tinh.

Nội dung công việc đơn giản không cần động não gì nhiêu, mỗi ngày chỉ việc cầm dao và phải thái vô số hành, gừng, rau thơm các thứ chuẩn bị trước.

Ngoài ra, anh còn phải lo rửa rau, xiên đồ ăn, rửa bát... Khi ông chủ thực sự không thể lo liệu hết quá nhiều việc trong quán, thỉnh thoảng anh ta còn phải đứng bếp giúp đầu bếp xào rau.

Chỗ làm rất bận rộn, khối lượng công việc cũng lớn, nhưng đối với Lâm Cảnh mà nói công việc này cũng không tệ, dù sao ở đây không cần lộ mặt, lương ngày cũng không bị nợ. 

Ông chủ Lâm Cảnh người miền Bắc rất sảng khoái dễ nói chuyện, cư xử hào phóng với công nhân, cũng có thể nhẫn nhịn được cái khuyết điểm nhỏ là anh ăn cơm nuôi nhân viên rất nhiều.

Khi Lâm Cảnh trở lại sau bếp và cầm dao thái hành, Hứa Hào - người làm thuê cùng chỗ làm đột nhiên chen đến, nói liên tục với anh ta.

“Này anh bạn, ai tìm cậu vậy? Người nhà à?”

Lâm Cảnh không để ý đến gã ta.

Không hiểu vì sao, Hứa Hào rất tò mò về thân phận của Quách Minh, gã ta cầm bó rau hẹ lòng vòng từ bên này của Lâm Cảnh chạy sang bên kia, kiên trì hỏi han.

“Là người nhà cậu à? Hả? Có phải người nhà cậu không? Cậu có đi không?”

“Cậu tên là gì vậy? Làm lâu như vậy rồi, cậu ngay cả tên cũng không muốn nói cho tôi biết sao?”

Ồn ào quá.

Lâm Cảnh rất muốn nhét hết đống hành đang thái vào miệng Hứa Hào. Hơn nữa gã này không chỉ ồn ào, Lâm Cảnh còn ngửi thấy một mùi hương khó tả trên cơ thể gã ta.

Mùi hương này giống với mùi hương của một số loại thực vật có vị kích thích, ví dụ mùi hơi hắc như rau cần, hơn nữa mùi hương này còn rất tươi mới, khiến anh ta có cảm giác chỉ cần rửa sạch Hứa Hào là có thể cho vào nồi nấu ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play