Chương 2A

Chuyện này thật sự... không ổn chút nào.

Hương vị của Hứa Hào thay đổi, đồng nghĩa với việc Lâm Cảnh cần phải đổi việc làm khác nữa rồi.

Nghĩ đến cảnh lại phải tìm việc làm mới, Lâm Cảnh không khỏi rên rỉ một tiếng đầy đau khổ trong lòng.

Vì không biết từ khi nào, Lâm Cảnh đột nhiên phát hiện ra rằng, sau khi anh ta ở một chỗ quá lâu, xung quanh anh luôn xuất hiện những sinh vật ghê tởm mà người khác không thể nhìn thấy. 

Ví dụ như trong bồn rửa tay bắt đầu xuất hiện những cục keo trong suốt màu trắng, nhìn thì giống như bong bóng nước nhưng bên trong là đám nội tạng màu xám nhạt cuộn tròn lại, như vô số con giun ngoằn ngoèo nhung nhúc.

Trên mặt đất cũng xuất hiện những vệt nước bất thường, luôn bám theo anh như hình với bóng.

Quan trọng hơn là, không chỉ cảnh vật xung quanh anh ta thay đổi, ngay cả con người xung quanh cũng biến đổi theo. 

Và vấn đề đầu tiên khi con người xung quanh anh bắt đầu biến đổi chính là, họ có hương vị khác lạ.

Cơ thể họ dường như bị tác động và phản ứng hóa học kỳ lạ do chính anh gây ra, từ bên trong cơ thể bắt đầu có những biến đổi vô hình. 

Máu thịt trong cơ thể họ dần dần biến thành những thứ khác và những thứ đó thì lại có sức hấp dẫn như thức ăn đối với anh.

Lâm Cảnh không muốn một ngày tỉnh dậy thấy mình ngồi trước bàn ăn, trên đĩa là một cái đầu người dữ tợn, còn trong nồi bên cạnh là một cái bắp đùi người béo núc thịt đang hầm…

Anh không hứng thú với thịt người, cũng không muốn phải vào tù bóc lịch, thôi vì sự an toàn của những người xung quanh và của chính mình, Lâm Cảnh luôn phải thường xuyên đổi việc làm.

Lâm Cảnh cảm thấy chính mình thật oan uổng. 

Cuộc đời anh từ nhỏ đến lớn cũng không khác gì người thường, điều duy nhất khác biệt có lẽ là việc bố mẹ anh tự sát khi anh ta học cấp ba.

Nhưng chuyện đó cũng không phải hiếm gặp, dù ai gặp phải chuyện dốc hết gia sản đầu tư cổ phiếu, rồi trong một đêm mất trắng tài sản còn gánh nợ thêm mấy trăm triệu cũng khó mà chấp nhận được. 

Tự sát cũng là điều dễ hiểu, nhưng tại sao chỉ mình anh lại trở thành nguồn gốc của những chuyện kỳ dị này?

“Ây dà...”

Lâm Cảnh giờ chẳng còn tâm trạng để ý đến Hứa Hào có vị "thơm ngon" nữa, anh lo lắng cho cái ví của mình hơn.

Một công việc chính thức có tính ổn định và lương cao, đương nhiên sẽ không bao giờ thuê một người lúc nào cũng bịt kín mít như người bệnh truyền nhiễm như anh ta cả. 

Lâm Cảnh cũng không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có thể luân chuyển làm việc thời vụ, lại còn thường xuyên phải chuyển nhà trốn chạy, nên chẳng tích lũy được đồng nào... 

Khoan đã, có di chúc!

Anh vừa được thừa kế một khối tài sản!

Mắt Lâm Cảnh sáng lên, trong tài sản còn có một căn nhà hai phòng!

Trời không tuyệt đường người, tâm trạng anh lập tức tốt lên, anh cảm thấy mình có thể lên kế hoạch thật tốt.

“Này, anh bạn.”

Tay Lâm Cảnh hơi động, không chỉ tránh được bàn tay to đầy dầu mỡ của Hứa Hào, còn khéo léo đẩy gã ra xa hai bước. 

Mái tóc trên trán anh hơi xõa xuống, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia giảo hoạt, giọng nói nhẹ nhàng:

“Xin anh tránh xa tôi ra một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa đâu.”

Hơn hai giờ rưỡi sáng, quán ăn khuya Tinh Tinh ở phố sinh viên làng đại học thành phố A chuẩn bị đóng cửa.

Con phố này thuộc quản lý của khu dân cư làng đại học, chợ đêm chỉ được phép hoạt động đến ba giờ sáng, nên từ hai giờ rưỡi đã có thể bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị dọn dẹp nghỉ bán đóng cửa hàng.

Trước khi tan làm, Lâm Cảnh đến tìm ông chủ của mình, ông chủ của anh tên Trương Hùng, một người đàn ông cũng như tên, mặt mũi dữ tợn dáng vóc cao to như gấu nhưng lại là một người chồng nghe lời vợ đúng nghĩa. 

Quán ăn khuya Tinh Tinh được đặt tên theo vợ hắn, Văn Tinh Tinh.

Nghe Lâm Cảnh nói muốn nghỉ việc, Trương Hùng chỉ ngậm điếu thuốc im lặng một lúc, rồi mới hỏi: “Sau này cậu không đến làm nữa à? Nói xem, có ai bắt nạt cậu không?”

“Nói tôi nghe xem, tôi xem ai to gan vậy.”

Lâm Cảnh chỉ cười, trả lời: “Không có, em định đổi công việc, không thể làm mãi việc này được.”

Trương Hùng rõ ràng không tin, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thật sự không bị ai bắt nạt?”

"Thật sự không có." Lâm Cảnh giơ bốn ngón tay lên thề.

“Vậy được.”

Trương Hùng không vòng vo, quay đầu gọi vào trong: “Tinh Tinh ơi, vợ lấy ít tiền ra đây, Lâm Cảnh muốn nghỉ làm.”

Chưa đầy hai phút sau, một người phụ nữ nhỏ nhắn bước ra, dáng người chỉ bằng một nửa Trương Hùng, mặt mày hiền hòa. Vừa thấy Lâm Cảnh thì cô ấy đã cười, vẻ mặt rất dịu dàng.

“Tiểu Cảnh à, sao lại đi? Trương Hùng đối xử không tốt với em à? Em nói với chị, chị giúp em xử lý ổng ngay.”

Lâm Cảnh đành phải giải thích lại lý do: “Không có đâu chị, anh Hùng đối xử với em tốt lắm, chỉ là em định đổi công việc thôi.”

“Vậy thì tốt. Đây là chút lòng thành của chúng ta, em cầm lấy. Hôm nay chị còn làm ít bánh bao, cũng gói mấy cái cho em mang về ăn.”

Văn Tinh Tinh đưa cho anh ta một xấp tiền, dày cỡ hai ba nghìn đồng.

Lâm Cảnh cũng không khách sáo nhận lấy luôn, gọi mấy tiếng chị dâu ngọt ngào khiến Văn Tinh Tinh vui vẻ.

Hai người đứng bên cạnh nói chuyện vui vẻ như chị gái và em trai, tự dưng khiến Trương Hùng không thể chịu nổi nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play