Chương 5B

Tuy họ nói không cần chuẩn bị gì, nhưng tối đó, Lâm Cảnh vẫn tắm rửa sạch sẽ, tiện thể chỉnh trang lại gương mặt mình.

Anh soi gương tỉa tót lại tóc rồi sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, chỗ này hầu như không thấy dấu vết râu mọc, chẳng biết từ lúc nào cơ thể anh dường như bị ngừng lại, lông tóc và móng tay mọc rất chậm.

Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương, làn da hoàn hảo tinh tế bóng loáng dưới ánh đèn ấm áp, cảm xúc láng mướt tựa như bạch ngọc, đôi mắt sáng ngời dưới hàng mi đen dài cong vút.

Đôi môi anh căng mềm như trái mọng, lại như một vệt son môi quyến rũ, chỉ cần lại gần một chút dường như có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, khiến chàng trai này trông đầy cám dỗ, như thể sinh ra để bị…

“Hừ!”

Lâm Cảnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay kéo tấm vải che mặt gương xuống, quay người rời đi.

Dáng vẻ này, thân thể kỳ quái này, luôn khiến anh cảm thấy mình bị thứ gì đó chọn trúng, được nuôi dưỡng một cách tỉ mỉ... Điều này khiến Lâm Cảnh cảm thấy phẫn nộ trong âm thầm như thể bị xúc phạm.

Một đêm ngủ không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, Lâm Cảnh ngủ một giấc đầy đủ khiến tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều. Anh tùy tiện ăn hai chiếc bánh mì cho bữa trưa, ăn xong liền bắt đầu thay quần áo.

Hôm nay anh mặc trang phục thường ngày nhưng lịch sự hơn, áo sơ mi trắng và quần âu đen khiến Lâm Cảnh trông trẻ hơn vài tuổi. Trước khi ra khỏi nhà lại tùy ý vuốt tóc hai cái, dáng vẻ anh liền biến thành một học sinh tươi tắn tràn đầy sức sống.

Khi đi qua tầng trệt, anh còn thấy Kim Diễn và đồng đội của hắn ta, những người đã thay đổi thân phận hòa vào môi trường sống xung quanh, đang nói chuyện với người của tòa thị chính vây quanh cống thoát nước, nhưng Lâm Cảnh không hề thay đổi sắc mặt mà đi qua sau lưng họ.

Kim Diễn dường như cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại, đồng đội của hắn ta nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, sao vậy?”

“Có gì đó không ổn ở đây.”

Kim Diễn cau mày, đôi mắt không ngừng quét qua đám đông xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra gì.

“Báo cho mọi người chú ý, có thể có dị chủng cấp cao ở đây.”

“Rõ!”

Trường mỹ thuật nằm trong làng đại học, là nơi Lâm Cảnh rất quen thuộc, khi anh đi qua khu phố mua sắm bên ngoài trường, không ít người quay đầu nhìn anh.

Có người tiến đến gần mình, Lâm Cảnh chỉ lạnh lùng liếc nhìn thôi là những người đó liền biết điều rời đi.

Đến địa điểm hẹn, anh nhìn đám đông lớn trước cổng trường, chậm rãi dừng bước.

Đám người đó vốn đang tụ tập trò chuyện vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy anh đến, họ liền im lặng.

Hai bên bắt đầu một cuộc đối chọi mắt "dài lâu".

Lâm Cảnh không chắc mình có nhận nhầm người hay không, dù sao thì chuyện đón người, có cần nhiều người đến chờ vậy không? Nhưng cô gái đứng đầu đám người đó trông có chút quen mắt.

Còn đám người kia thì chủ yếu là bị Lâm Cảnh làm kinh ngạc, bỗng một cô gái có biệt danh Đinh Đinh hét lên một tiếng chói tai rồi lao về phía Lâm Cảnh, hai tay ôm mặt mình ánh mắt tràn ngập si mê trước mặt anh, con ngươi như biến thành hình ngôi sao lấp lánh.

“Anh Lâm ời, hôm nay anh đẹp trai quá, còn đẹp hơn lần trước! Một vẻ đẹp tỏa sáng, ôi, nghĩ đến việc sắp được vẽ anh, em kích động quá!”

Các bạn học của cô cũng lao đến, thể hiện sự nhiệt tình lớn lao với anh.

“Đinh Đinh! Đây là người mẫu cậu tìm sao! Anh ấy tuyệt vời quá! Dáng người này, khí chất này, cậu đào đâu ra vậy?”

“Hít hà, bắt đầu thôi, mau bắt đầu thôi, tớ không đợi được nữa rồi!”

“...”

Lâm Cảnh còn chưa kịp nói gì đã bị đòn người bao vây dẫn đi vào trường, Đinh Đinh chính là người liên lạc với anh, luôn chiếm giữ chặt vị trí bên tay phải anh.

Đinh Đinh chỉ vào một cái hồ lớn giới thiệu với anh: “Đây là hồ Lục Nùng trong trường em, trong hồ có thiên nga đen, hai hôm trước vừa nở mấy con thiên nga con trông đáng yêu lắm, tiếc là hôm nay chúng ta không chuẩn bị vẽ ngoại cảnh.”

Đứng bên trái anh là một chàng trai gầy gò đẹp trai, gương mặt lẫn phục trang đều rất thời thượng, bây giờ đang cậu ta tay đang cầm một chai nước khoáng đưa cho anh, giọng nói mềm mại: “Anh đẹp trai, uống nước ạ.”

“Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi không khát. Trường các bạn đẹp quá, mấy tác phẩm điêu khắc kia là gì vậy?”

Lâm Cảnh nhíu mày nhìn những tác phẩm điêu khắc đặt trên bãi cỏ, nếu anh không nhìn nhầm, có mấy con chuột lớn xấu xí ghê tởm đang chạy quanh bóng của những tác phẩm điêu khắc đó.

"Đó là đồ án tốt nghiệp xuất sắc của các anh chị khóa trước, đặc biệt lắm đúng không?" Đinh Đinh như không nhìn thấy gì, còn giải thích cho anh.

Lâm Cảnh nhìn những tác phẩm điêu khắc khó hiểu nhưng có vẻ cao cấp, khó khăn khen một câu khách sáo: “Ừm, trông rất nghệ thuật.”

Đi qua khu điêu khắc, Lâm Cảnh vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, rồi không ngờ những đốm sáng trắng lại xuất hiện đúng lúc.

[Tên: Chuột mặt người.]

[Biệt danh: Thú cưng của phù thủy, quái vật nhỏ khoác da lông.]

[Độ ngon: 18 (không thể ăn được)]

[Cách ăn: Lột da chuột mặt người, bỏ đầu và nội tạng, nghiền nát phần còn lại bằng cối đá hoặc máy ép nước lấy huyết tương. Sau thêm chất nhầy của sên trắng, đun nhỏ lửa mười lăm phút, sẽ được khối đông đặc. Khối đông đặc có độ dai, nhưng hương vị tệ nát bét, bên trong luôn có những mảnh xương nhỏ li ti, mùi tanh cực kỳ nồng.]

[Ghi chú: Chuột mặt người là sinh vật phi tự nhiên được tạo ra bằng ma thuật hắc ám, vị vốn đã khó ăn còn lẫn mùi tanh hôi của ma thuật, ngươi…]

[không phải là ngươi muốn ăn đó chứ? Khoan đã, chúng có điểm tương đồng với ngươi, không khuyến khích ăn!]

[Nhấn mạnh: Chuột mặt người không khuyến khích ăn!!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play