Chương 5A

“Phương Minh ấy à, cậu ấy sống ở đây mười mấy năm rồi, ngày thường không thích ra ngoài cũng không thích nói chuyện, tuy hơi khó gần nhưng chúng ta đều biết cậu ấy là người tốt bụng.”

Đôi mắt bà cụ lộ ra vẻ hoài niệm, chậm rãi nói: “Mấy nhà hàng xóm ở trên dưới khu nhà này toàn người có tuổi rồi, con cái thì đi làm đều không ở bên cạnh, nơi này chỉ còn lại mấy ông bà già yếu chúng ta, ngày thường gặp chuyện gì khó khăn, Phương Minh đều đến giúp đỡ.”

“Lần trước cậu ấy còn giúp chúng ta đuổi đám người bán hàng đa cấp đến đây lừa đảo người già nữa đấy,  người tốt như Phương Minh chỉ thấy tiếc quá tiếc, người tốt không sống lâu mà.”

“Ông Tiền trước còn nói phải giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, ai ngờ đâu, còn trẻ vậy mà đã ra đi đột ngột...”

Lâm Cảnh cũng lộ ra vẻ đau buồn, anh tiếp tục hỏi: “Chú Chu lâu như vậy rồi vẫn sống một mình sao?”

“Còn phải nói sao.”

Nhắc đến chuyện này, bà lão không nhịn được vỗ đùi, “Phương Minh ấy mà, bướng lắm! Bao nhiêu người chúng ta vun vén giới thiệu đối tượng cho cậu ấy mà người nhất định không chịu, hỏi lý do cũng không nói."

"Một thân một mình thui thủi trong nhà buồn tẻ biết bao, bà nói thật, một đời vẫn nên có người bầu bạn... À, cháu trai có đối tượng chưa, bà có đứa cháu gái trạc tuổi cháu, mắt to da trắng dáng người cao ráo, trông hai đứa hợp nhau lắm đó!”

“Không cần đâu bà ơi, cháu có đối tượng rồi.”

“Có rồi à? Vậy thôi, con bé nhà bà kén lắm, chỉ thích người đẹp trai thôi, bà thấy thanh niên như cháu đẹp trai nên...”

Lâm Cảnh cười nhẹ: “Không sao đâu bà, mà bà vừa nói gì ấy nhỉ, nhà chú ấy trước giờ không ai vào sao?”

Bà cụ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chú cháu có thói quen sạch sẽ không thích người khác vào nhà. Lần trước tầng bảy bị rò nước xuống nhà cậu ấy, Phương Minh cũng không cho chúng ta vào giúp, một mình loay hoay mấy ngày mới dọn dẹp xong… Hây dà, cứng đầu thật đấy.”

“Lần này cậu ấy đột ngột qua đời, cũng là ông Tiền phát hiện đầu tiên. Ngày thứ sáu chú Chu của cháu về nhà, mấy ngày liền không ra ngoài, ông Tiền muốn nhờ cậu ấy thay bóng đèn, đến gõ cửa không thấy ai thưa, lúc mở cửa mới phát hiện cậu ấy gặp chuyện rồi.”

“Ôi, vì chuyện này, ông Tiền áy náy mấy ngày không ăn ngủ không yên lòng, khổ tâm lắm.”

Vừa nói, bà cụ lại bắt đầu thở dài, lải nhải kể chuyện thường ngày của Chu Phương Minh, cho đến khi bé gái kéo tay bà, giọng nói non nớt vang lên, "Bà nội ơi, con đói bụng." Thế là bà cụ mới dừng lại.

“Tuệ Tuệ đói bụng à? Được được được, chúng ta về nhà ngay.”

Bà lão xoa đầu bé gái, nói với Lâm Cảnh: “Nhìn bà này, nói chuyện với cháu lâu quá đã đến giờ cơm rồi, cháu trai sang nhà bà ăn cơm nhé?”

Lâm Cảnh lắc đầu, ngoan ngoãn từ chối: “Lần sau vậy bà ơi, cháu còn có việc ạ.”

Nói xong, anh còn vẫy tay với bé gái đang nhìn trộm mình: “Tuệ Tuệ, hẹn gặp lại lần sau nhé.”

Bé gái nghe anh nói lập tức xấu hổ, chạy ra núp sau lưng bà cụ.

“Được được được, người trẻ tuổi các cháu bận rộn quá...”

Bà cụ nói rồi dắt bé gái đi.

Lâm Cảnh đứng tại chỗ nhìn theo họ, đợi họ vào hành lang mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng sáu.

Vẻ mặt Lâm Cảnh lạnh lùng, nỗi buồn trong mắt tan biến hết, biểu cảm đa dạng lúc nãy nói chuyện với bà cụ đã trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trên một lúc, cuối cùng không làm gì cả rồi rời đi.

Hai ngày còn lại, Lâm Cảnh đều ru rú trong phòng trọ, ngoài việc ông chủ nhà béo mập sốt ruột không đợi hết thời gian thuê nhà của anh đã vội vàng dẫn người đến xem phòng, không ai rảnh rang đi quấy rầy anh ta ăn ngủ cả.

Ngày nào anh cũng tốn rất nhiều thời gian để quan sát cống thoát nước dưới nhà, Lâm Cảnh thấy một vài người ẩn mình trong đám đông, có mùi vị rất đặc biệt.

Mùi vị của những người đó rất giống với mùi vị của con người "biến chất" do anh tác động, nhưng lại có chút khác biệt.

Nếu để anh phải miêu tả cụ thể, đại khái là cảm giác ngửi qua thì có thể ăn được, nhưng ăn vào miệng thì chắc chắn không nuốt nổi xuống cổ họng.

Lâm Cảnh phát hiện họ đang điều tra những sinh vật kỳ lạ trong khu vực này, đặc biệt là dưới cống thoát nước.

Họ có chút năng lực, quái vật bùn đen trong cống thoát nước ngoan ngoãn hơn nhiều vì hành động của họ, nó lẩn sâu hơn, đến nỗi miệng cống thoát nước mà nó từng dọn dẹp lại chất đầy rác rưởi tiếp.

Đến ngày thứ ba, anh vẫn chưa nhận được điện thoại của Quách Minh, nhưng lại nhận được tin nhắn của cô sinh viên từng mời anh làm người mẫu.

Cô bé rất lễ phép hỏi Lâm Cảnh là chiều mai có rảnh không, họ muốn mời anh đến làm người mẫu vẽ tranh trong ba tiếng.

Nhìn cô bé gửi một loạt biểu tượng cảm xúc mèo con dễ thương với vẻ mặt mong chờ, ngay cả cách nhắn tin của Lâm Cảnh cũng trở nên đáng yêu hơn.

Lâm Cảnh: [Không vấn đề gì, mai tôi rảnh.]

Thần Tài: [Tuyệt vời quá! Gâu gâu gâu! Cún con vui quá muốn nhảy múa luôn.JPG]

Thần Tài là tên mà Lâm Cảnh lưu cho cô bé, trả giá 600 tệ một giờ, không phải Thần Tài thì là gì?

Biểu tượng cảm xúc cô bé gửi lại khiến Lâm Cảnh bật cười. 

Trên đó là một chú chó con mũm mĩm, nó vui vẻ đứng bằng hai chân sau ngắn ngủn xoay hai vòng trên sàn nhà, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống, những lớp thịt mềm mại trên người nó còn rung rẩy vài cái.

Đáng yêu quá mức rồi.

Lâm Cảnh không nhịn được lưu lại biểu tượng cảm xúc đó, rồi mới tiếp tục nhắn tin.

Lâm Cảnh: [Tôi có cần chuẩn bị gì trước không?]

Cô bé trả lời ngay lập tức.

Thần Tài: [Anh chỉ cần đến là được!! Chúng em sẽ chuẩn bị hết mọi thứ cho anh!!!]

Lâm Cảnh: [...Mọi thứ?]

Thần Tài: [Là quần áo xinh đẹp, trang sức các kiểu đó ạ! Đảm bảo anh sẽ đẹp lung linh.]

Đẹp? Đẹp lung linh?

Lâm Cảnh cố nhịn cơn muốn chê bai, lại lẩm nhẩm trong lòng, niệm chú giá tiền trả 600 tệ một giờ, 600 tệ một giờ…

Lâm Cảnh: [Được, mai tôi sẽ đến đúng giờ, hai giờ chiều, cổng Tây trường mỹ thuật đúng không?]

Thần Tài: [Vui mừng xoa tay.JPG, vâng vâng, lúc đó bọn em sẽ ra đón anh.]

Lâm Cảnh: [OK.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play