Chương 07B

Doãn Minh Chiếu không nghe thấy gì cả, não bộ hắn dường như không thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài.

Bạn cùng phòng thấy sợ hãi trước trạng thái điên cuồng của hắn, cậu bạn vội vàng xuống giường giữ chặt hắn ta, thúc giục người còn lại trong phòng nhanh chóng gọi 120.

Ba giờ hai mươi phút sáng, xe cứu thương của bệnh viện trường đến đưa Doãn Minh Chiếu đi cấp cứu.

Thực ra, ký ức trước đây của Doãn Minh Chiếu đã không còn rõ ràng, hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng lúc đó chính mình đi theo thầy giáo ra ngoài sưu tầm phong tục dân gian, nhìn thấy một bức tường có ý cảnh cực kỳ đặc biệt trong một ngôi nhà hoang tàn.

Bên cạnh bức tường có một cây hồng cao gầy, những gạch màu xanh lơ xem giữa lớp vữa xám nhạt, chính bức tường cũng hơi nghiêng, mặt đất dưới tường cũng bị lún xuống, tạo thành một góc kỳ lạ giữa tường và mặt đất.

Bóng đổ không phù hợp với nguyên lý hình chiếu xuống mặt đất, phía dưới chân tường còn có một hang chuột đen ngòm.

Khi Doãn Minh Chiếu nhìn thấy hình ảnh đó, hắn gần như phát cuồng, hắn cuồng điên vẽ bức tường đó suốt ba ngày. 

Đến ngày thứ tư, hắn phát hiện cửa hang chuột có thêm vài sợi lông xám, trong hang tối tăm cũng có dấu vết hoạt động của sinh vật.

Ban đầu, hắn nghĩ là chuột, nhưng không phải… Vì không có con chuột nào có khuôn mặt giống người cả! 

Chúng không chỉ xuất hiện trong hang chuột đó, mà còn để lại dấu chân trong phòng Doãn Minh Chiếu, dấu chân không phải của động vật gặm nhấm mà hình dấu bàn tay bàn chân con người, hình dạng đó là nỗi kinh hoàng mà hắn không dám nghĩ sâu.

Từ đó, hắn phát hiện mình dần dần có các triệu chứng bệnh tâm thần như ù tai, đau dây thần kinh, không thể tập trung chú ý, hơn thế nữa, Doãn Minh Chiếu bắt đầu không kiểm soát được việc nhìn chằm chằm vào bức tường đó, đăm đăm nhìn cái góc tạo bởi bức tường và mặt đất trong thời gian dài.

Hắn đột ngột đổ bệnh khiến thầy giáo hướng dẫn chuyên ngành phải kết thúc sớm chuyến đi, quá trình sưu tầm tư liệu phong tục dã ngoại dự kiến kéo dài một tháng đã không hoàn thành đúng lịch trình, sau đó họ trở về trường luôn.

Sau khi về trường, Doãn Minh Chiếu bắt đầu dùng thuốc tâm thần để kiểm soát bệnh tình nhưng không có tác dụng, bệnh tình của hắn tiếp tục trầm trọng thêm.

Doãn Minh Chiếu thường xuyên nằm mơ. 

Sâu bên trong giấc mơ là những mảng màu rực rỡ, có vô số khối màu khổng lồ mà mơ hồ, những khối màu dường như là một dạng sinh mệnh khác, khi những khối màu đó chú ý đến hắn, Doãn Minh Chiếu sẽ tỉnh giấc vì sợ hãi và tim đập thật nhanh.

Vòng bên ngoài giấc mơ là thế giới màu xám nhạt, thỉnh thoảng lẫn lộn màu tím hoa lan tử la mơ hồ, trong đó không còn là các khối màu nữa, mà là những vật thể rõ ràng hơn. 

Những vật thể đó là những bóng người còng queo và những con quái vật nhỏ có lông lá!

Doãn Minh Chiếu cố gắng tìm manh mối theo những thông tin trong mơ: Phụ nữ và chuột mặt người, cuốn tiểu thuyết kia, các định lý và phương trình toán học ẩn giấu, đường cong và góc cạnh…

Sáu giờ hai mươi phút sáng, người cùng phòng bệnh với Doãn Minh Chiếu phát hiện hắn chết trên giường bệnh.

Máu tươi của chàng trai đó nhuộm đỏ tươi chiếc ga giường bệnh nhân trắng toát, trái tim hắn biến mất không dấu vết, như thể bị sinh vật nào đó gặm nhấm. 

Sinh vật nào đó đã khoét một lỗ lớn trên ngực hắn.

Đây là một vụ án hình sự cực kỳ nghiêm trọng, đồng thời cũng là một vụ án cực kỳ ly kỳ đầy bí ẩn khiến người người tò mò.

Người ở cùng phòng bệnh với hắn chỉ nói rằng quá nửa đêm nghe thấy tiếng chuột chạy và cào cấu dưới góc tường, nhưng Doãn Minh Chiếu không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không có tiếng kêu đau đớn hay tiếng thét chói tai. 

Camera giám sát chỉ ghi lại cảnh chàng trai này vặn vẹo điên cuồng trên giường, sau đó máu từ dưới giường lan ra.

Tin này rất nhanh đã bị bệnh viện và nhà trường cùng nhau ém xuống, tới buổi trưa lúc mười hai giờ, Lâm Cảnh cũng biết được tin Doãn Minh Chiếu tử vong.

Lúc đó anh ta vừa mới dậy, tuy rằng Lâm Cảnh đã nghỉ việc làm quán ăn đêm nhưng đồng hồ sinh học ngày ngủ đêm thức vẫn chưa điều chỉnh lại được.

Lúc đó anh ta vừa mở điện thoại, liền thấy được Thần Tài của mình đã gửi cho anh một tin tức lớn như vậy.

Thần Tài: [Anh Lâm, vô cùng xin lỗi, sách có thể không để mượn anh được lâu nữa rồi.]

Thần Tài: [Em cũng không biết có nên nói hay không, ai, bây giờ tâm trạng rất phức tạp, tối qua học trưởng Doãn Minh Chiếu tự sát... Em thật sự không ngờ, tuy rằng trước đó nói anh ấy bị bệnh tâm thần, nhưng mọi người đều không biết bệnh của anh ấy nghiêm trọng đến mức này.]

Thần Tài: [Bố mẹ Doãn Minh Chiếu định đến thu dọn di vật của anh ấy, cho nên có thể phiền anh, mang sách của anh ấy trả lại được không? Hoặc là hẹn một địa điểm, bọn em đến lấy cũng được.]

Lâm Cảnh: [Đương nhiên không thành vấn đề, chiều anh sẽ mang sách đến.]

Lâm Cảnh: [Tin tức các em nhận được nói là Doãn Minh Chiếu tự sát?]

Thần Tài: [Đúng rồi, trường học nói như vậy, nếu không phải bố mẹ anh ấy đến trường, bọn em cũng không biết đâu, sao vậy? Có vấn đề gì sao?]

Lâm Cảnh: [Không có gì, chỉ là tôi thấy hoảng sợ thôi!]

Lâm Cảnh: [Ba giờ chiều nay tôi sẽ đem qua.]

Thần Tài: [Nhận được.JPG]

Sau khi nói chuyện xong với Từ Đinh Đinh, Lâm Cảnh ăn trưa và suy nghĩ về vấn đề tử vong của Doãn Minh Chiếu.

Anh ta không cho rằng Doãn Minh Chiếu tự sát, khả năng lớn hơn là nguyên nhân tử vong của anh ta không tiện công bố cho mọi người, nên mới dùng lý do tự sát.

Những con chuột mặt người đó đã tự do đến mức có thể ra ngoài tấn công con người rồi sao?

Còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, điện thoại di động bên cạnh Lâm Cảnh lại vang lên, anh ta cầm lên nhìn, phát hiện là một số điện thoại lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play