Màn đêm buông xuống như chiếc vung đen, bọn trẻ con nóng lòng chờ đợi đốt pháo hoa. Tiếng cười hi hi ha ha xen lẫn với tiếng pháo nổ vang lên khắp nơi, càng làm cho khoá viện trở nên lạnh lẽo dị thường. Bùi Tuấn vẫn duy trì tư thế như lúc Bành Du rời đi, một ngọn đèn nhỏ được thắp lên, ánh sáng yếu ớt lóe lên trong mắt hắn.
Thức ăn trên bàn đã được dọn đi, Hoàng Cẩm quỳ xuống chân hắn lần cuối cùng, ông ta vừa khóc vừa nói: “Nếu người cảm thấy không thoải mái, vậy hãy đá lão nô một cái đi. Nếu không xin người hãy trừng phạt đám nô tài chúng ta, nhưng xin người đừng tự làm tổn hại long thể của mình. Vạn tuế gia, xin người hãy nể tình lão nô đã phục vụ người mười năm mà uống một ngụm cháo này được không?”
Cũng không biết câu nói nào đã khiến Bùi Tuấn xúc động, lúc này hắn mới nhấc một muỗng cháo lên ăn một miếng. Nhưng vì miệng khô khốc nên khó mà nuốt trôi. Do dự một lát, cuối cùng hắn cũng lạnh lùng bưng chén cháo uống một hớp rồi lại ăn mấy cái sủi cảo trong suốt. Cái bụng trống rỗng đã được lấp đầy nên sắc mặt hắn cũng không còn cứng nhắc như trước.
Hoàng Cẩm lại hầu hạ hắn súc miệng rửa mặt, cuối cùng Bùi Tuấn mới ngả mình xuống chiếc giường nhỏ hẹp rồi vẫy tay ra lệnh cho tất cả bọn họ ra ngoài.
Hoàng Cẩm chỉ đành thổi tắt đèn rồi dẫn người ra ngoài.
Đêm khuya thanh tĩnh, tiếng ồn ào xung quanh vẫn còn đó nhưng căn viện này lại giống như một góc xó xỉnh bị vứt bỏ, yên tĩnh không một tiếng động nào.
Bùi Tuấn mở đôi mắt khô khốc nhìn vào căn phòng tối đen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT