“Hàng vạn tâm tư đơn phương cũng chẳng còn ý nghĩa, dù sao đi nữa, họ vốn dĩ chỉ là những kẻ qua đường thuộc hai thế giới khác nhau mà thôi.”

——《Chỉ Là Người Qua Đường》

“Cam, có thật là cậu đang hẹn hò với Nguyễn Vũ Thanh không? Nghe nói hồi cấp hai cậu ấy là hotboy của trường đấy.”

“Đến đây rồi thì anh ấy vẫn là hotboy như thường thôi.”

Trong nhà ăn ồn ào, tiếng người nói chuyện huyên náo, nhưng giọng trò chuyện của hai nữ sinh trong hàng bên cạnh vẫn lọt vào tai Diệp Tiêu một cách rõ ràng.

Diệp Tiêu sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười e thẹn của Hoàng Y Trừng cùng vẻ mặt đầy tò mò của cô gái bên cạnh.

Nguyễn Vũ Thanh, họ đang nói về Nguyễn Vũ Thanh sao?

Có phải Nguyễn Vũ Thanh mà cô quen biết không?

“Anh ấy từ nhỏ đến lớn đều là hotboy. Hồi tiểu học, trước khi chuyển lên thành phố, anh ấy còn là lớp trưởng của lớp nữa đấy!”

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Diệp Tiêu trở nên trống rỗng. Bóng dáng của những người xung quanh dần trở nên nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh rõ nét trước mắt cô—Hoàng Y Trừng đang mỉm cười rạng rỡ khi nói chuyện.

Cô ấy đang kể về bạn trai mình—Nguyễn Vũ Thanh.

Nguyễn Vũ Thanh mà Diệp Tiêu quen biết.

“Không phải cậu đang hẹn hò với anh ấy sao? Sao lại gọi anh ấy là anh trai?”

“Ôi chao, ở trường tất nhiên phải giữ kín một chút… Giờ quản lý yêu sớm nghiêm ngặt lắm.”

Giọng nói của hai người họ vang lên chói tai, như những mũi kim nhọn xuyên thẳng vào tim cô, từng nhát, từng nhát một, chính xác đến tàn nhẫn.

Hoàng Y Trừng là bạn cùng lớp mới của cô, nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa hai tuổi, trong buổi tự giới thiệu còn tinh nghịch nói rằng mình là “em gái nhỏ” của mọi người. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Diệp Tiêu đã cảm nhận được sự ngọt ngào và ấm áp mà cô gái này mang lại.

Hóa ra, Nguyễn Vũ Thanh thích kiểu con gái như vậy sao?

Hóa ra, Nguyễn Vũ Thanh chưa bao giờ thích một Diệp Tiêu lúc nào cũng cau có, chỉ biết nổi nóng với anh ấy cả.

Vậy rốt cuộc Diệp Tiêu, mày đang làm gì thế?

Mày dốc hết sức lực để thi vào trường này, rốt cuộc là vì điều gì?

Rõ ràng Nguyễn Vũ Thanh đã nói với mày rằng, một khi cậu ấy rời đi, cậu ấy sẽ không quay lại nữa.

Cậu ấy sẽ không quay lại tìm mày nữa.

Khoang mũi bỗng tràn ngập vị chua xót, tầm mắt Diệp Tiêu dần nhòe đi bởi một lớp sương mỏng. Cô quay người, rảo bước về phía cửa nhà ăn, hoàn toàn không còn tâm trạng xếp hàng lấy cơm nữa.

Nhưng nhà ăn lúc này đông đúc vô cùng.

Mọi người chen chúc, trên tay bưng khay cơm và bát canh. Diệp Tiêu đưa tay lau đi khóe mắt đã ươn ướt, cố gắng dùng tầm nhìn mờ mịt của mình tìm kiếm khoảng trống giữa đám đông, rồi len lỏi khó nhọc để bước đi.

“Anh Vũ Thanh!”

Giọng nói của Hoàng Y Trừng bỗng vang lên bên tai cô.

Như một ảo giác, nhưng lại chân thực đến mức nhức nhối.

Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện mấy nam sinh đùa giỡn xô đẩy nhau, bất ngờ va vào Hoàng Y Trừng, người đang đứng sát bên Diệp Tiêu.

Hoàng Y Trừng bị va phải, không đứng vững, ly cà phê nóng trên tay lập tức hất lên người Diệp Tiêu.

Chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh bị vệt nâu loang lổ làm bẩn, loang ra thành một mảng lớn lấm lem. Cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan đến vùng da bị dính vào lớp vải ướt sũng.

Diệp Tiêu sững người cúi đầu, nhìn thấy đường nét mờ ảo của nội y lộ ra dưới lớp áo sơ mi, liền vội vàng đưa tay che lại.

Thật thảm hại.

“Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ, nữ thần?” Hoàng Y Trừng giật mình hoảng hốt, cuống quýt lục lọi túi áo tìm khăn giấy đưa cho Diệp Tiêu.

“Không sao.” Diệp Tiêu cố kìm nén giọng nghẹn ngào, khóe mắt hơi ửng đỏ.

“Sao vậy?” Một giọng nam xa lạ nhưng quen thuộc vang lên.

Cả người Diệp Tiêu cứng đờ, đột nhiên mất đi dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn.

Lần gặp lại đã được mong chờ từ lâu, vậy mà lại diễn ra trong bộ dạng chật vật đến thế này sao?

Có phải đang sợ không?

Sợ hình ảnh lúc này của mình bị nhìn thấy.

Diệp Tiêu từng kiêu ngạo, từng bướng bỉnh vô lý, từng ngang ngạnh giận dỗi người đó, vậy mà giờ đây, lại trở thành một kẻ nhát gan đến mức không dám đối diện trực tiếp với người ấy sao?

Cúi đầu, không dám ngẩng lên.

“Anh Vũ Thanh, vừa rồi có người đụng vào em, em không cẩn thận làm đổ cà phê lên nữ thần mất rồi.” Hoàng Y Trừng áy náy giải thích.

“Diệp Tiêu?” Sau ba năm xa cách, người đó lại một lần nữa gọi tên Diệp Tiêu.

Cả người khẽ run lên theo phản xạ.

“Không sao chứ!” Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên, kèm theo hơi thở gấp gáp của người vừa chạy đến.

Trước mắt, hai chiếc áo khoác đồng phục được đưa ra.

Người đang chạy đến là bạn cùng lớp bổ túc hè với Diệp Tiêu – Lạc Nhất Xuyên.

Như nắm được chiếc phao cứu sinh, Diệp Tiêu vội vàng nhận lấy áo khoác từ Lạc Nhất Xuyên, cuống quýt khoác lên người, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn” rồi quay đầu bỏ chạy.

Dưới bầu trời xám xanh, từng đợt gió lạnh cuốn theo mưa lất phất, quất vào mặt.

Diệp Tiêu chạy thục mạng, đầu óc trống rỗng, chẳng bao lâu sau đã chạy về đến ký túc xá.

Bạn cùng phòng vẫn chưa về. Diệp Tiêu cởi chiếc áo bẩn, ném vào chậu giặt, sau đó chống tay lên bồn rửa mặt, vặn vòi nước.

Nước chảy xuống, lạnh buốt thấu xương.

Diệp Tiêu hứng một vốc nước tạt lên mặt. Nước lạnh, nhưng nước mắt lại nóng hổi.

Bên ngoài mưa rơi ngày càng lớn, xen lẫn tiếng sấm vang rền.

Nhìn chằm chằm vào bồn rửa mặt trắng toát, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Trong đầu cứ không ngừng tua đi tua lại hình ảnh nụ cười rạng rỡ của Hoàng Y Trừng, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cùng với câu hỏi “Sao vậy?” của Nguyễn Vũ Thanh.

Nguyễn Vũ Thanh gọi tên Diệp Tiêu.

Nguyễn Vũ Thanh cởi áo khoác đồng phục, đưa cho Diệp Tiêu.

Dù không dám nhìn thẳng, nhưng Diệp Tiêu vẫn không nhịn được mà lén quan sát Vũ Thanh bằng khóe mắt.

Cao hơn hồi nhỏ.

Cũng gầy hơn.

Ngũ quan vẫn sắc nét và cuốn hút, nhưng đường nét gương mặt đã trưởng thành hơn nhiều. Đôi mắt vẫn to tròn như trước, đen láy sáng ngời, trong trẻo và rực rỡ.

Nguyễn Vũ Thanh không chỉ không thay đổi mà còn càng trở nên đẹp hơn.

Nhưng Nguyễn Vũ Thanh của bây giờ, không còn là cậu nhóc mười hai tuổi năm nào, luôn quấn lấy Diệp Tiêu, hứa sẽ mãi mãi giúp cô bắt côn trùng nữa.

Vũ Thanh của hiện tại, là người đã xa cách ba năm, và đã có bạn gái.

Một Nguyễn Vũ Thanh hoàn toàn mới và xa lạ.

Không hiểu vì sao, nước mắt của Diệp Tiêu lại một lần nữa không kìm được mà rơi xuống.

Cô đã ghét Nguyễn Vũ Thanh suốt nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào khiến cô ghét anh ta hơn lúc này.


Buổi chiều, Diệp Tiêu đến lớp rất sớm. Vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô đã thấy Hoàng Y Trừng bước đến và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

“Chị không sao chứ, nữ thần?” Hoàng Y Trừng hỏi với vẻ quan tâm.

“Không sao,” Diệp Tiêu khẽ lắc đầu cười, “Em cứ gọi chị là Diệp Tiêu là được.”

“Tại chị đẹp quá mà, em không kiềm được nên muốn gọi chị là nữ thần.” Hoàng Y Trừng ngại ngùng cười, “Vậy em gọi chị là Tiêu Tiêu tỷ nhé.”

“Tiêu Tiêu tỷ, em nghe anh Vũ Thanh nói hai người từng là bạn học tiểu học đúng không?”

Diệp Tiêu khựng lại một chút, rồi khẽ đáp: “Ừ.”

“Hồi nhỏ anh ấy thế nào? Chị kể cho em nghe đi, có giống bây giờ không?”

“Chị với anh ấy… không thân lắm.” Diệp Tiêu hơi ngượng ngùng trả lời.

“Ủa? Nhưng anh Vũ Thanh nói hồi đó hai người khá thân mà.”

Diệp Tiêu thoáng sững người.

“Chuyện hồi bé rồi, chị cũng không nhớ rõ nữa.” Cô giải thích.

“Tiêu Tiêu! Bạn lớp Mười gửi tặng cậu cái này.” Một nữ sinh ngồi bàn trước bước vào lớp, đặt ly trà sữa lên bàn của Diệp Tiêu.

“Wow, em ghen tị với chị quá đấy, Tiêu Tiêu tỷ.” Hoàng Y Trừng nói, cầm ly trà sữa lên ngắm nghía một lúc.

Diệp Tiêu kéo khóe môi cười nhẹ, nhưng vẻ mặt có chút cứng ngắc.

“Có một chuyện em rất tò mò, Tiêu Tiêu tỷ, chị thích kiểu con trai như thế nào?” Hoàng Y Trừng đặt ly trà sữa xuống bàn Diệp Tiêu, đột nhiên hỏi.

“Chị không biết.” Diệp Tiêu khựng lại, thản nhiên đáp.

“Vậy chị có thích kiểu như anh Vũ Thanh không?” Hoàng Y Trừng nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tò mò.

Tim Diệp Tiêu đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Giống như cảm giác chột dạ.

“Không thích.” Bị ánh mắt của Hoàng Y Trừng làm cho rối bời, Diệp Tiêu bất chợt đứng dậy, nói: “Chị có chút việc, ra ngoài một lát.”

“Vậy lần sau em lại đến tìm chị nói chuyện nhé, Tiêu Tiêu tỷ.” Thấy cô định rời đi, Hoàng Y Trừng cũng đứng dậy quay về chỗ ngồi của mình.


Diệp Tiêu ôm bộ đồng phục trong tay, băng qua hành lang hướng đến lớp Mười Một – Bảy. Cô nhớ rằng Lạc Nhất Xuyên học cùng lớp với Nguyễn Vũ Thanh.

“Bạn gì ơi, có thể giúp mình gọi Lạc Nhất Xuyên ra đây được không?” Diệp Tiêu đứng trước cửa lớp Bảy, chặn một nam sinh đang chuẩn bị đi vào, nhẹ giọng nhờ vả.

Cậu nam sinh gật đầu đồng ý, rồi quay vào gọi người.

“Ơ kìa, chẳng phải Diệp Tiêu sao? Thủ khoa toàn thành, hoa khôi của trường đấy.”

“Đúng thật! Cô ấy đến tìm ai thế nhỉ? Chẳng lẽ là Nguyễn Vũ Thanh?”

“Không thể nào, chẳng phải anh ta đang quen cái cô Hoàng gì đó sao?”

“Haiz, tôi thấy cô Hoàng đó cũng đâu có xinh bằng Diệp Tiêu.”

Mấy nữ sinh lớp Bảy vừa bước vào lớp vừa chỉ trỏ bàn tán, khiến Diệp Tiêu cảm thấy khó chịu. Cô dứt khoát bước đến trước bệ cửa sổ đối diện, đứng đợi Lạc Nhất Xuyên.

“Diệp Tiêu!”

Bỗng nhiên, từ góc cầu thang, Nguyễn Vũ Thanh ôm quả bóng rổ xuất hiện. Vừa trông thấy cô, đôi mắt anh ta sáng lên, lớn tiếng gọi tên cô.

Cậu thiếu niên ngày nào giờ đã trưởng thành, tuy vẫn giữ phong thái bất cần, nhưng tính cách có phần điềm đạm hơn, tạo cảm giác chín chắn hơn trước nhiều.

Sự thay đổi này một lần nữa khiến cô nhận ra rõ ràng rằng—mọi thứ đã không thể quay trở lại như xưa nữa.

Cậu ta đang cười với cô, một nụ cười đẹp đẽ nhưng chói mắt.

Khoé mắt của Diệp Tiêu bắt đầu nhức nhối trở lại, cô không muốn nhìn thấy người này dù chỉ một giây, càng không muốn nói với anh ta dù chỉ một câu.

Cô cố tình làm như không thấy, đứng dậy rời khỏi ban công và đi về phía cửa lớp Ba.

Lúc này, Lạc Nhất Xuyên vừa bước ra từ cửa lớp, thấy cô liền nở một nụ cười ôn hòa.

“Chuyện trưa nay cảm ơn cậu,” Diệp Tiêu đưa bộ đồng phục trong tay cho cậu, “Trả cậu đồng phục.”

“Không có gì.” Lạc Nhất Xuyên nói, thấy cô định rời đi, liền vội hỏi: “Cậu định về lớp à?”

“Mình đến văn phòng của ba một lát, chúng ta đi cùng nhau nhé.”

Diệp Tiêu khẽ gật đầu, đi cùng Lạc Nhất Xuyên chưa được mấy bước, liền chạm mặt Nguyễn Vũ Thanh đang đi tới từ hướng ngược lại.

“Anh Thanh!” Lạc Nhất Xuyên chào.

Nguyễn Vũ Thanh gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Diệp Tiêu. Cô cố tình tránh ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh, gần như phớt lờ hoàn toàn sự hiện diện của người này.

“Hai người không phải quen biết nhau sao?” Lạc Nhất Xuyên có chút khó hiểu, khẽ hỏi cô.

“Không thân.” Diệp Tiêu lạnh lùng nói, cố tình để giọng lớn hơn, như muốn cậu ấy nghe rõ.

Cô nói cho Nguyễn Vũ Thanh nghe.

Nói cho người mà cô ghét nhất trên thế gian này nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play