“Giống như cơn ho không thể dừng lại, có lẽ đó là thích, tớ sắp không thể che giấu nổi suy nghĩ này nữa. Thỉnh thoảng thật muốn trách cứ cậu, vì thế giới của tớ đang dần bị cậu chiếm lấy.”
— “Lén lút”
Ngày tốt nghiệp tiểu học, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh đã cãi nhau một trận to. Kể từ ngày đó, cô từ bỏ ý định làm bạn với cậu, một lần nữa xem cậu là người mà mình ghét nhất.
Buổi chiều tà, trên con đường rợp bóng cây trước cổng trường, cơn gió thổi qua vẫn không thể xua tan cái oi bức của mùa hè.
“Tớ thật sự không nghe thấy cậu gọi mà, thật đấy.” Nguyễn Vũ Thanh vội vàng đuổi theo cô, cố gắng giải thích.
Diệp Tiêu chỉ cúi đầu bước đi, coi như không nghe thấy gì cả.
“Quà cũng là cô ấy ép tớ nhận, tớ không trả lại được, cũng không có cách nào vứt đi.”
Diệp Tiêu càng đi càng nhanh, vẫn không để ý đến cậu.
“Rốt cuộc cậu đã để món quà tớ tặng ở đâu rồi? Mau đưa đây.”
“Tớ vứt rồi.” Diệp Tiêu lạnh lùng đáp.
Nguyễn Vũ Thanh sững lại, hỏi: “Thế còn món quà tớ tặng cậu thì sao? Cậu để đâu rồi?”
Diệp Tiêu khựng lại một chút, rồi cố ý chọc tức cậu: “Cũng vứt luôn rồi.”
Quả nhiên, Nguyễn Vũ Thanh tức đến phát điên.
Cậu không còn đuổi theo cô nữa, mà đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
Bước chân Diệp Tiêu thoáng chần chừ, nhưng cô vẫn cố chấp không quay đầu lại, càng đi càng nhanh.
“Nếu cậu còn không để ý đến tớ, tớ sẽ đi đấy nhé!” Nguyễn Vũ Thanh bất chợt hét lên phía sau lưng cô.
Cô khựng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu.
“Nếu tớ đi rồi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu!” Cậu cố kéo dài giọng, hét thật lớn.
Giọng cậu vang vọng trong gió, lướt qua vành tai cô.
Nhưng Diệp Tiêu vẫn không quay đầu lại.
Cô tin chắc rằng cậu không thực sự giận, mà chỉ đang cố ý hù dọa cô thôi. Bởi vì khi cậu nói câu “không bao giờ quay lại”, giọng điệu kéo dài, ngữ khí nghịch ngợm, nghe thật đáng ghét.
Trên thế gian này, chỉ có một người như Nguyễn Vũ Thanh, chỉ có cậu là luôn vô điều kiện bao dung cho một Diệp Tiêu ngang bướng, cứng đầu.
Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh mới nói với cô rằng, dù cô có thế nào, cô vẫn là Diệp Tiêu.
Thế nhưng, vào ngày nhập học lớp sáu, Diệp Tiêu mới nhận ra rằng, ngày hôm ấy, Nguyễn Vũ Thanh thực sự không hề đùa với cô.
Cậu ấy thực sự không bao giờ quay lại gặp cô nữa.
Trước bảng danh sách phân lớp, lần đầu tiên trong đời, Diệp Tiêu – người luôn lịch sự và phong thái tự tin – lại tỏ ra hờ hững khi đối diện với những lời khen ngợi và câu hỏi của các giáo viên, phụ huynh xung quanh. Đôi mắt cô không ngừng tìm kiếm trên bảng danh sách dày đặc những dòng chữ đen, mong thấy được cái tên mà cô đã nhớ suốt cả kỳ nghỉ.
Nguyễn Vũ Thanh.
Cô đã lật đi lật lại từng hàng chữ trên bảng danh sách, đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy cái tên mà cô mong chờ nhất.
Sau đó, một người bạn học cũ thời tiểu học nói với cô rằng, gia đình Nguyễn Vũ Thanh đã chuyển lên thành phố sinh sống. Từ nay, cậu ấy sẽ học ở đó và không quay về huyện F nữa.
Không về thì không về thôi.
Diệp Tiêu nghĩ, dù sao cô cũng rất ghét cậu ấy, cậu ấy rời khỏi cuộc sống của cô đáng lẽ phải là một chuyện tốt đẹp.
Nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Ngày qua ngày trôi qua, từng tiết học nối tiếp nhau, từng phút từng giây lặng lẽ trôi đi. Cô không còn nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh nữa, nhưng dường như ở đâu cũng có bóng dáng của cậu ấy.
Nguyễn Vũ Thanh dường như ẩn náu trong từng kẽ hở của cuộc sống cô.
“Diệp Tiêu là người được cậu ấy bảo vệ, các cậu nghe rõ chưa?”
Thi thoảng, có những nam sinh cùng khối ngông cuồng, kiêu ngạo nói với người khác như vậy.
Nhưng cậu ta không phải Nguyễn Vũ Thanh.
“Không sao đâu, chỉ là một con côn trùng thôi, để anh giúp em gạt nó ra.”
Một đàn anh cùng trực nhật với cô đã từng lịch sự và dịu dàng giúp cô bắt côn trùng.
Nhưng anh ấy cũng không phải Nguyễn Vũ Thanh.
Những bức thư và món quà cô nhận được ngày một nhiều, lấp đầy ngăn bàn của cô, trên đó in đủ loại tên với những con dấu và tấm thiệp khác nhau.
Nhưng trong tất cả những cái tên ấy, lại không hề có Nguyễn Vũ Thanh.
Tất cả đều là lỗi của Nguyễn Vũ Thanh.
Rõ ràng khi không còn một người đáng ghét như cậu ấy tranh giành sự chú ý, cuộc sống trung học của cô đáng lẽ phải vui vẻ hơn nhiều so với tiểu học.
Nhưng tại sao cô lại trở nên không vui như vậy?
Diệp Tiêu – hoa khôi đứng đầu toàn khối, người được bạn bè ngưỡng mộ nhất – lại trở thành một kẻ lúc nào cũng thất thần, chỉ vì những ký ức về Nguyễn Vũ Thanh.
Cô nhất định phải tìm cậu ấy.
Cô phải hỏi rõ ràng, tại sao cậu lại ra đi mà không nói lời từ biệt, tại sao đã nói sẽ không quay lại thì thực sự không quay lại?
Tại sao cậu có thể bỏ mặc cô một mình, để cô đau khổ như thế này?
Trong tất cả các trường trung học ở thành phố, trường tốt nhất là Trường Thực Nghiệm, và đó cũng là trường duy nhất nhận học sinh từ các huyện về. Nhưng điểm chuẩn vào Trường Thực Nghiệm lại rất cao.
Để đỗ vào trường ấy, Diệp Tiêu bắt đầu lao vào học tập không ngừng. Cô học trong giờ ra chơi, học cả khi tập thể dục, thậm chí trên đường đến nhà ăn cũng cầm sách học bà