Đường Phong Niên cũng xoay người trở lại bàn học, nhìn trên bàn học có cuốn từ điển Tân Hoa, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Có thể mượn dùng từ điển không?”
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt: “Tùy cậu.”
Đường Phong Niên thầm nghĩ, Từ Liễm là người máy hay sao, chỉ biết nói ‘ừ’ và ‘tùy cậu'. Vốn từ của học sinh giỏi nào cũng khô khan vậy hả ta?
Đường Phong Niên vừa lầm bầm vừa mở từ điển ra: “Liễm…thu gộp lại, rút bớt, tiết chế…”
Liễm [敛], pinyin là liǎn , liàn .
Hèn gì Từ Liễm lại kiệm lời như vậy, chú Từ thật biết đặt tên, tên cũng như người, lời nói đều tiết chế chỉ có một hai chữ.
“Đường Phong Niên, ăn cơm.”
“Đường Phong Niên!”
Cách đó không xa, giọng mẹ Dương từ dưới sân vang vọng khắp nơi, Đường Phong Niên giật mình, vội vàng mở cửa sổ thò đầu ra nói: “Nghe rồi ạ.”
Mẹ Dương kinh ngạc quay đầu, thì hắn ở nhà hàng xóm, hỏi: “Sao con lại chạy tới nhà nhóc Liễm thế?”
Đường Phong Niên có lý do chính đáng, tự tin trả lời: “Tới làm bài tập hè.”
“Vừa đúng lúc, kêu nhóc Liễm qua ăn cơm luôn.”
“Tuân lệnh!”
Đường Phong Niên đóng cửa sổ lại, nói với Từ Liễm: “Đi ăn cơm thôi.”
Từ Liễm đặt sách xuống, kéo những cái thùng giấy đang xếp dở dang cho gọn lại rồi nói với Đường Phong Nan: “Đi thôi.”
Đường Phong Niên cũng giúp cậu một chút, rồi cầm lấy sách vở của mình theo, chân thành nói với Từ Liễm: “Cám ơn anh em tốt.”
“Ừ.”
“Đừng ‘ừ’, đã là anh em rồi, có thể đổi từ nào khác không? Cậu đã ‘ừ’ cả một buổi chiều rồi đó.”
“Tôi nói ‘ừ’ cậu nghe không hiểu à.”
“Không phải không hiểu, mà chúng ta phải có qua có lại.”
“Qua lại cái gì?”
“Nói chuyện phiếm đó.”
“Về cái gì?”
“…”
Đường Phong Niên đã hiểu, nói chuyện phiếm với Từ Liễm là chuyện không tưởng, cậu có thể khiến hắn tức chết.
“Giống như bây giờ nè, nói qua nói lại chính là nói chuyện phiếm.”
Đường Phong Niên cố gắng hết sức để cuộc nói chuyện của họ không đi vào ngõ cụt.
“Chán ngắt.”
Từ Liễm ném những thùng giấy rỗng vào thùng rác, kèm theo cả ‘câu chuyện’ của bọn họ.
Trò chuyện với học sinh giỏi lạnh lùng hướng nội thật khó, hèn chi mình không phải học sinh giỏi, thì ra bọn họ không cùng một thế giới.
Nghe được hôm nay Đường Phong Niên đến nhà Từ Liễm làm bài tập, Đường Thuấn lại cười ra nếp nhăn, vui mừng xoa đầu Đường Phong Niên, rồi lại vỗ vai Từ Liễm.
“Đứa nhỏ này được anh Từ dạy dỗ thật tốt, học giỏi, ngoan ngoãn, còn có thể giúp thằng Niên học tập, nhóc Liễm, chú rất thích con.”
Đường Thuấn giơ ly rượu trong tay cụng ly với ly nước Sprite của Từ Liễm, một ‘keng’ thanh thúy vang lên. Lần đầu tiên Từ Liễm được người khác nhiệt tình khen ngợi như vậy, mặt y lập tức nóng lên.
“Cảm ơn chú Đường.”
Uống một ngụm Sprite, nước có ga trôi xuống cổ họng mới miễn cưỡng xua đi cái nóng vì được khen lúc nãy của cậu. Cậu chuẩn bị đặt ly xuống thì một cái ly nước ngọt khác đưa tới trước mặt, cậu ngẩng đầu thấy Đường Phong Niên đang cười hì hì, hắn nâng ly trước mặt cậu, nói: “Kính học sinh giỏi.”
Nhiệt độ mới hạ xuống giờ lại muốn tăng lên, cậu quay đầu sang chỗ khác nhưng lại giơ ly nước của mình chạm vào ly nước của Đường Phong Niên.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, bọn họ hỏi Từ Liễm nhiều vấn đề, ở chỗ mới có quen hay không? Có thiếu cái gì không? Thích ăn món gì? Mẹ Dương nấu ăn có ngon không?...Từ Liễm đều ngoan ngoãn trả lời.
Bọn họ không phải vì Từ Liễm ít nói mà cho rằng cậu không hợp với mọi người, ngược lại còn tạo cho cậu một môi trường ấm áp, náo nhiệt.
Trời đã tối, Đường Thuấn rửa chén, mẹ Dương đi đưa cơm cho bà nội, Đường Phong Niên được giao nhiệm vụ tiễn Từ Liễm về nhà.
Tối nay Đường Phong Niên ăn hơi nhiều, xoa bụng, hắn chậm rãi đi theo Từ Liễm về nhà.
Từ Liễm cầm đèn pin, chú Đường nói ở nông thôn không thể thiếu đèn pin, không chừng nhà cậu còn chưa chuẩn bị, cho nên cho cậu 1 cái. Đường Phong Niên lười cầm đèn, đội nón có gắng sẵn đèn pin, thế là đôi tay khỏi phải vướng bận gì hết.
“Tối nay cậu ăn no không?”
“Ăn no.”
“Ba mẹ tôi khá tốt nhỉ?”
“Khá tốt.”
“Vậy còn tôi?”
Bọn họ tản bộ trên đường nhỏ, trên đường không có đèn, chỉ có đèn pin trên tay của Từ Liễm và trên đầu của Đường Phong Niên, vốn dĩ 2 người 1 trước 1 sau nói chuyện rất hài hòa, đột nhiên lúc Đường Phong Niên hỏi vấn đề kia, ánh sáng từ đèn pin trên đầu của hắn chiếu vào mặt của Từ Liễm, khiến cậu không mở mắt được, đành phải giơ tay che bớt ánh sáng, khó chịu nói: “Quay qua chỗ khác đi.”
Đường Phong Niên cũng nhận ra mình không nên chiếu đèn như vậy, tháo đèn pin xuống cầm trong tay, nhìn Từ Liễm đầy mong đợi, hỏi lại lần nữa: “Còn tôi thì sao?”
Từ Liễm nhắm mắt, để mắt dịu lại sau khi bị chói đèn, rồi nhìn bóng dáng mơ hồ của Đường Phong Niên, cho tay vào túi quần, đi về phía trước, nói: “Cũng được.”
Đường Phong Niên nghĩ một chút, cảm thấy đây là câu trả lời của Từ Liễm. Tuy Từ Liễm không hỏi ngược lại hắn, nhưng hắn nghĩ có qua phải có lại, cho nên cũng nói cho Từ Liễm ấn tượng của hắn đối với cậu.
“Sáng nay lúc tôi nhìn thấy cậu thì cảm nhận cậu rất xa cách, rất chảnh, không để ý tới người khác, còn đánh nhau một trận, xin lỗi nha, hiện tại tôi thấy cậu không tệ lắm, biết chơi bóng rổ, còn học giỏi nữa.”
Từ Liễm nhướng mày nhìn Đường Phong Niên, cảm thấy người này thật là ngốc, đánh nhau với mình, còn bị mẹ lấy chổi đánh vào mông, nhéo lỗ tai, thảm hơn mình nhiều, vậy mà giờ lại nói xin lỗi mình.
Cậu chưa thấy ai ngốc như vậy, cậu không có bạn tốt để chơi cùng, lúc bạn bè rủ cậu chơi thì cậu đọc sách, bạn cùng lớp tới rủ cậu chơi bóng, cậu chỉ chơi bóng chứ không nói chuyện phiếm, trong lớp cậu cũng là kiểu người ít nói. Trên thế giới này có rất ít người nhiệt tình với người khác, nếu bạn không chủ động thì sẽ bị gạt qua một bên, sẽ cô độc không có ai quan tâm, đặc biệt là ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố B, nơi đa số là cậu ấm cô chiêu, càng sẽ không có người cố ý nhiệt tình với người không để ý tới mình.
Cậu thật sự vẫn luôn không hợp với tập thể, nhưng cậu lại rất ưu tú, hiểu chuyện, không hề để ý đến cái nhìn của người khác, vậy nên cậu vẫn luôn duy trì sự xa cách với mọi người xung quanh, cho tới hôm nay cậu gặp Đường Phong Niên, một ngày có thể nghĩ ra 7749 chuyện để hỏi cậu, cậu nghĩ có thể người trước mắt là người duy nhất thật sự muốn kết bạn với cậu.
“Ừ, tha thứ cho cậu.”
Từ Liễm xoay người, nhẹ nhàng vỗ vai Đường Phong Niên, ngọn gió cô độc quanh năm ở trong núi cuối cùng đã rơi xuống vai hắn.
“Vậy sau này cậu còn trở về thành phố B không?”
“Còn.”
“Khi nào?”
“Không biết.”
“Cậu có bạn bè ở đó không?”
“Tôi không có bạn.”
“Hả? Bọn họ không rủ cậu chơi cùng sao?”
“Là tôi không muốn chơi với họ.”
“hahaha…cậu chảnh thật luôn á.”
“Đường Phong Niên, cậu thử kéo tóc tôi một lần nữa coi.”
“Cậu có thể kéo lại tóc tôi mà.”
“Ai da, cậu kéo tóc tôi thật hả? đau đau đau…”
“Ra tay mạnh quá!”
Đường Phong Niên xoa đầu nhìn Từ Liễm đang chạy tít đằng xa, tức giận hét lên: “Xin lỗi tôi mau.”
Từ Liễm xoay người nhìn hắn: “Là cậu kêu tôi kéo.” Nói cách khác là ‘cậu tự chịu’.
Đi một hồi tới đập nước kia, lại đi vòng trừ đập nước trở về, Đường Phong Niên tiễn Từ Liễm về, rồi về lại nhà từ cửa sau. Tắm rửa xong, lên lầu, ngồi bên cửa sổ nhìn người đối diện đang đọc sách, hắn chống cằm, thấy dáng vẻ Từ Liễm đọc sách thật nghiêm túc.
Bỏ dép lê ra, ngồi khoanh chân trên giường, mở Tv, vui vẻ xem chương trình thiếu nhi.
Hắn nằm trên giường cười ha ha không ngừng, người nhà bên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó yên lặng đóng cửa lại, cách âm.
-
Hạ: đoán xem sau này ai thích ai trước hen, tui cũng không biết đâu.